“Vậy thiếp phải chuẩn bị chút, trang phục cưỡi ngựa may mắn là xong rồi, nhưng thiếp không giỏi cưỡi ngựa……” Ôn Hinh thật không muốn học cưỡi ngựa, cưỡi chưa đến nửa canh giờ hai bắp đùi đã rát đỏ, cả ngày xuống ngựa đều phải tróc da.
Tứ gia nhìn Ôn Hinh nhíu mày vẻ mặt nhỏ nhắn, vừa phiền não vừa mong đợi, liền vươn tay chọc nhẹ vào trán nàng: “Lo lắng cái gì?”
Ôn Hinh vô cùng tự nhiên nói: “Thiếp muốn mặc trang phục cưỡi ngựa xinh đẹp nhưng lại không muốn cưỡi ngựa.”
Tứ gia:……
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, Ôn Hinh nhất thời nhanh miệng nói ra lời trong lòng, đôi mắt to chột dạ đảo liên tục, ôm cánh tay Tứ gia làm nũng: “Cưỡi ngựa rất mệt mà, hơn nữa thiếp cũng không giỏi, chân sẽ đau.”
Chân đau ở đâu thì không cần nói tỉ mỉ, Tứ gia năm đó học cưỡi ngựa cũng không ít lần đau nhức.
Tứ gia nghiêm túc nghĩ nghĩ, cảm thấy Ôn Hinh yếu đuối như vậy nếu bị thương, cuối cùng chẳng phải hắn phải hao tâm tổn trí chăm sóc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play