Trong lịch sử, chính sử ghi chép về Lý thị rất ít, bất quá có hai điểm có thể khẳng định.

Thứ nhất, sau khi Tứ gia kế vị, bà vẫn chỉ là Trắc Phúc tấn, dù sinh bốn người con, nhưng Niên thị được phong Quý phi, Lý thị chỉ được phong Tề phi.

Thứ hai, người con trai duy nhất còn sống sót đến tuổi trưởng thành là Hoằng Thời, không chỉ tự hại chết mình, còn liên lụy khiến Lý thị hoàn toàn thay đổi.

Ôn Hinh kỳ thật không quá hiểu Lý thị, rốt cuộc nàng ta xem như là người phụ nữ theo Tứ gia sớm nhất và được sủng ái, con cái cũng nhiều, theo lý mà nói, dù người đàn ông này có vô tình đến đâu, nhưng nể tình con cái, cũng sẽ không thật sự tuyệt tình.

Nhưng hiện tại, Ôn Hinh có chút hiểu ra, với cái tính tình của Lý thị như vậy, có thể đi đến bước cuối cùng, thật không có gì lạ.

“Nô tỳ thỉnh an Trắc Phúc tấn.” Ôn Hinh đứng ngoài đình, dáng vẻ tiêu chuẩn hành lễ vấn an.

Nửa ngồi xổm người, tư thế này thật sự không thoải mái, không ngoài dự liệu của nàng, không nghe thấy tiếng bảo đứng dậy, quả nhiên Lý thị muốn nhân cơ hội này làm nhục nàng.

“Lúc này sao không thấy miệng lưỡi sắc bén?” Lý thị trào phúng nhìn Ôn Hinh, biết rõ nữ nhân này quen thói giả vờ.

“Trắc Phúc tấn nói gì nô tỳ không rõ.” Ôn Hinh thật hận cái kiểu một câu nô tỳ này, nhưng biết làm sao.

Lý thị chính là không thích cái vẻ không nóng không lạnh mà lại đặc biệt ổn định của Ôn Hinh, khóe môi hơi nhếch lên, đôi mắt âm u nhìn nàng: “Ngươi vào đây nói chuyện.”

Trong lòng Ôn Hinh luôn có cảm giác bất an, Lý thị đang mang thai, nếu thật sự có sơ suất gì, nàng có trăm miệng cũng không nói rõ được.

Rõ ràng là không có ý tốt.

“Trắc Phúc tấn phân phó, nô tỳ không dám không tuân. Chỉ là tay chân nô tỳ vụng về, sợ mạo phạm Trắc Phúc tấn, vẫn là ở ngoài yên lặng nghe phân phó thì hơn.” Thà chịu tội danh ‘bất kính’ Trắc Phúc tấn, Ôn Hinh cũng không dám đánh cược vào tâm tư của Lý thị.

Quả nhiên, Lý thị giận dữ, nhìn Ôn Hinh nói: “Ôn cách cách thật là lớn lối, một Trắc Phúc tấn như ta cũng không sai khiến nổi ngươi sao?”

Cách cách tuy là thiếp, nhưng cũng là thiếp có danh sách trong phủ Tứ Bối Lặc.

Lý thị nói vậy không khỏi có vài phần quá đáng, Cách cách là thiếp, nhưng cũng là thiếp của Tứ gia, là hầu hạ Tứ gia, chứ không phải đến hầu hạ Trắc Phúc tấn.

Bằng không, bên cạnh cần nhiều người hầu hạ như vậy để làm gì?

Nhưng Trắc Phúc tấn dùng thân phận áp người, Ôn Hinh lại không thể không cúi đầu.

“Trắc Phúc tấn bớt giận, không phải nô tỳ không muốn hầu hạ Trắc Phúc tấn. Chỉ là nô tỳ sợ va chạm Trắc Phúc tấn, rốt cuộc Trắc Phúc tấn hiện đang có thai, vạn sự nên cẩn thận.” Ôn Hinh nhất quyết không tiến lên, dù Lý thị thật sự mượn cơ hội phát tác, nàng cũng không tiến lên.

“Thật to gan, dám ăn nói lỗ mãng, bất kính phạm thượng, vậy quỳ xuống.” Lý thị trong lòng có chút tiếc hận, Ôn thị này thật có chút thông minh, cư nhiên không chịu mắc mưu.

Nhưng cứ như vậy buông tha nàng, ả tự nhiên không nuốt trôi cục tức này.

Một con Cách cách nhỏ bé, cư nhiên dám tranh sủng của ả, dù là ý của Phúc tấn, thì sao?

Ả không thể trút giận lên người Phúc tấn, chẳng lẽ không trị được một con Cách cách nhỏ bé?

Vân Linh sau lưng Ôn Hinh tức giận muốn xông lên lý luận, Ôn Hinh lại nghiêng người ngăn cản nàng, không chút do dự quỳ xuống.

Vân Linh vừa thấy, cắn răng cũng quỳ theo.

Lý thị ngồi ở thính đường, từ trên cao nhìn xuống Ôn Hinh, vẻ đắc ý trên mặt không giấu được.

Thời tiết tháng bảy giờ này đúng là lúc nắng gắt, không bao lâu, trán Ôn Hinh đã lấm tấm mồ hôi, áo sau lưng cũng chậm rãi ướt đẫm.

Lý thị bưng chén trà, uống xong một chén, lúc này mới đỡ tay mụ ma ma Chu đứng lên, cũng không nói bảo Ôn Hinh đứng dậy, đỡ tay Chu ma ma dẫn người nghênh ngang rời đi.

Lý thị chưa nói khi nào được đứng lên, Ôn Hinh phải quỳ mãi.

Một canh giờ trôi qua, hai đầu gối đã tê dại không còn cảm giác đau.

Đây vẫn là lần đầu tiên nàng xuyên qua đến Thanh triều chịu khổ như vậy.

Nàng nhớ kỹ!

“Cách cách, không thể cứ quỳ mãi như vậy, nô tỳ đi cầu Phúc tấn.” Vân Linh nghiến răng nói.

Lý Trắc Phúc tấn rõ ràng là cố ý, cố ý không nói thời gian, bắt Cách cách quỳ, dù chủ tử gia hỏi tới, ả cũng có thể lấy lý do Cách cách tính tình bướng bỉnh tự nguyện quỳ để lấp liếm.

Thủ đoạn gây khó dễ như vậy, ở Nội Vụ Phủ nàng thấy nhiều rồi. Không thể nói là cao siêu, nhưng lại âm độc thật.

Nếu thật sự quỳ cả ngày, chân của Cách cách còn muốn hay không?

“Không vội, cứ yên tĩnh.” Ôn Hinh nhàn nhạt nói.

Nàng quỳ lâu như vậy, phủ Tứ Bối Lặc lớn như thế, nàng không tin chính viện không biết.

Phúc tấn hiện tại không ra mặt, chẳng qua là mượn tay Lý thị nhân cơ hội gõ nàng, cho nàng biết không có chính viện che chở, nàng ở trong phủ này khó khăn đến nhường nào.

Dù sao cũng nhiều nhất là nửa canh giờ nữa, chính viện sẽ có người đến.

Phúc tấn hiện tại còn cần dùng nàng, tự nhiên sẽ không thật sự mặc kệ.

Vân Linh thấy Cách cách trầm ổn, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Nhưng chuyện hôm nay, nàng ghi tạc trong lòng, luôn có một ngày sẽ đòi lại.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của Ôn Hinh, La ma ma đến khi Ôn Hinh đã quỳ đủ một canh giờ rưỡi.

“Cách cách mau đứng lên đi.” Mụ ma ma La bước nhanh tới, tự mình đỡ Ôn Hinh dậy, thở dài có chút bất đắc dĩ mở miệng: “Làm Cách cách chịu ủy khuất, chỉ là Phúc tấn cũng không thể lập tức làm mất mặt Trắc Phúc tấn.”

“Ma ma nói lời gì vậy, nô tỳ biết Phúc tấn khó xử, không dám oán trách. Ma ma có thể đến, là nô tỳ làm phiền Phúc tấn thêm rồi.” Ôn Hinh vẻ mặt cảm kích nói.

Mụ ma ma La thở dài: “Tính tình Trắc Phúc tấn xưa nay là như vậy, Cách cách sau này nên tránh một chút mới phải.”

Ôn Hinh nhẹ nhàng gật đầu, cáo từ mụ ma ma La, đỡ tay Vân Linh trở về.

Chủ tớ hai người đi lại đều khập khiễng, nhìn bóng dáng cũng có vài phần đáng thương.

Mụ ma ma La nhìn chằm chằm Ôn Hinh một hồi lâu, lúc này mới trở về chính viện.

“Ôn thị đã về rồi? Có nói gì không?”

“Ôn cách cách rất cảm kích sự giúp đỡ của chính viện, ít nhất trên mặt không thấy oán hận gì với ngài, nô tỳ thấy Ôn cách cách lúc này là hận Lý Trắc Phúc tấn rồi.” Lama ma nhẹ giọng nói.

“ Lý thị kia cũng chỉ là ỷ vào có con chống lưng, với cái tính tình của nàng ta may mà trong phủ chúng ta ít người, bằng không đâu có ngày hôm nay.” Phúc tấn mở miệng nói, nhưng Lý thị chính là có cái vận khí đó, không chỉ có vận khí đó, còn có thể sinh con, đó chính là phúc của nàng ta.

Không giống như nàng, gả cho Tứ gia chỉ có được Hoằng Huy, hiện giờ còn…

Nói đến Tứ gia cũng không phải không đến chỗ nàng, chỉ là thân mình nàng không biết cố gắng, mấy năm nay liền không mang thai lại.

La ma ma lúc này trong lòng cũng đang cảm thán vận cứt chó của Lý Trắc Phúc tấn, đang lúc xuất thần, liền nghe Phúc tấn phân phó: “Kể lại chuyện hôm nay cho tiền viện, tốt nhất là khiến chủ tử gia hôm nay đến Thính Trúc Các.”

Mắt La ma ma sáng lên, Ôn cách cách hôm nay chịu thiệt lớn, gặp chủ tử gia chắc chắn sẽ tố cáo.

Tân hoan cựu ái đụng nhau, cứ xem chủ tử gia xử lý thế nào.

Mặc kệ là thiên vị ai, chính viện các nàng chỉ lo xem náo nhiệt là được.

Vừa hay cũng có thể thăm dò tâm tư chủ tử gia đối với Ôn cách cách, thử xem thủ đoạn của Ôn cách cách, nhìn xem rốt cuộc là cái tính tình gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play