Tình hình thân thể của lão tướng quân ngày một suy nhược, phủ Quốc công cũng không giữ khách dùng cơm. Nửa canh giờ sau, Dương Diên Tông và Quý Nguyên Hạo liền cáo từ rời đi.
Hai người vừa bước ra khỏi cửa phủ Quốc công, tung mình lên ngựa, mỗi người chia đường trở về phủ. Khi kéo cương xoay người ngựa, Dương Diên Tông cụp nhẹ hàng mi.
Sau lưng là tiếng vó ngựa dồn dập, khóe mắt còn trông thấy được hai cánh cổng lớn sơn đen của phủ Quốc công và thân ảnh Từ Văn Khải đang đứng bên cửa tiễn khách. Dương Diên Tông khẽ cong môi, thần sắc vẫn nhàn nhạt, không khác thường nhật, chỉ là nơi đáy mắt thăm thẳm, sâu không thấy đáy.
Ý của lão tướng quân, hắn đương nhiên đã hiểu rõ.
Nói thế nào nhỉ, có chút nằm ngoài dự liệu, nhưng cũng là hợp tình hợp lý.
Dương Diên Tông là người vô cùng mẫn tiệp, từ khi việc lập tân quân mãi chưa quyết, trong lòng hắn đã có linh cảm rằng sẽ có điều bất thường xảy đến.
Dẫu sao, hắn và lão tướng quân đã giao hảo nhiều năm, tiếp xúc không ít. Vị này xưa nay chưa từng là kẻ làm việc hồ đồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT