Trong thiên hạ, chuyện khiến người ta khốn đốn nhất, chẳng gì hơn việc: ngươi xem nàng là nơi linh hồn duy nhất có thể quy y, dốc cạn một bầu ôn nhu yêu nàng đến không thể dứt, thầm mong một ngày nàng mở lòng, cùng ngươi chân tình tương ái.
Thế mà, bất chợt phát hiện lòng nàng sớm đã mở, chẳng biết từ bao giờ đã từng thiết tha yêu một người khác. Cái gọi là “không hiểu, không biết” bất quá chỉ là cái cớ, mà ngươi, nguyên lai chỉ là kẻ hề bị đùa cợt trong vô minh.
Dương Diên Tông không thể tin nổi. Một luồng phẫn nộ mãnh liệt ập thẳng lên đỉnh đầu, những tình ý nóng bỏng trong lòng bỗng như bị băng lạnh rót vào, đông cứng đến mức phế phủ cũng đau đớn xoắn chặt.
Hắn cảm thấy nhục nhã và phẫn uất. Nhục vì sự ngu muội của mình, vì đã dễ dàng để người trêu đùa trong lòng bàn tay, vì đêm qua còn sinh ra loại cảm tình như tín đồ tìm nơi linh hồn yên nghỉ mà ngượng ngùng phẫn hận.
Nàng sao có thể như vậy?!
Nàng rốt cuộc xem hắn là gì chứ?!
Hắn thật muốn nắm lấy hai vai nàng, lớn tiếng chất vấn: “Sao nàng có thể như thế? Ta đối với nàng còn chưa đủ tốt sao? Chẳng lẽ phải móc tim gan phế phủ ra dâng cho nàng mới được ư?!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT