Thuyền của Quý và Dương hai người đi rồi lại dừng, nghỉ nghỉ lại đi, rốt cuộc cũng đến được bến Dương Đô vào ngày hai mươi bảy tháng mười.
Tạm biệt nhau tại đây, hai người trước tiên đưa gia quyến mỗi người trở về phủ mình an trí.
Từ đầu tháng chín rời kinh, cuối tháng mười mới trở về, trong trí nhớ thì hồi đó cỏ tranh ngoài đồng mới chỉ hơi ngả vàng đầu ngọn, vậy mà nay đã khô héo từng mảng nằm rạp xuống, tiết trời đã lạnh lắm rồi, trên không vần vũ mây chì, có một loại cảm giác như ngửi được mùi tuyết sắp rơi, biết đâu chừng mấy hôm nữa là đổ trận tuyết đầu mùa cũng nên, năm nay tới sớm hơn năm ngoái nhiều a.
Có điều, không khí vẫn cực kỳ trong lành.
Tô Từ nằm trong tầng tầng lớp lớp chăn ấm, vén rèm xe, tay chống cằm nhìn phong cảnh ngoài xe, đang xem rất vui thì tiếng vó ngựa ngoài cửa xe chậm lại vài nhịp, Dương Diên Tông cưỡi ngựa đi song song với xe nàng, hắn nghiêng mắt liếc nàng một cái.
Tô Từ cùng hắn đối mắt trong chớp mắt, nàng mặt dày, liền cười hì hì nhếch môi một cái với hắn, lập tức buông rèm xuống, đóng cả song cửa sổ xe lại.
Ai da, kỳ thật nàng không thấy lạnh chút nào a, ra ngoài hóng gió một chút mới càng có lợi cho việc khôi phục vết thương chứ còn gì?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play