Liễu Nhứ đợi cả buổi chiều đi đi lại lại mấy bận cũng không thấy thánh chỉ. Tâm trạng cấp bách này lại không thể thổ lộ cùng ai. Con trai lớn không thể ôm, liền ôm Chu Qua mơ mơ màng màng nửa tỉnh nửa ngủ. Trong mơ, Chu Nghĩa Vân sáng nay trở thành Thái tử, buổi chiều liền biến thành tù nhân; hắn mặc trang phục Thái tử màu vàng sáng ở lại trong cung, không hề bước chân vào phủ Thập Nhất nữa, bỏ lại bọn họ những cô nhi quả “cha”. Vừa ngủ say một chút, liền bị lay tỉnh, mở mắt nhìn lên, Chu Nghĩa Vân cười hì hì nhìn hắn. Liễu Nhứ còn tưởng rằng đang trong mơ, xoay người tính toán tiếp tục ngủ. Chu Nghĩa Vân ngẩn người, tức phụ lẽ ra phải ôm hắn, vui vẻ lại hôn lại ôm chứ? Đối với mình hờ hững là ý gì?
Liễu Nhứ cảm thấy trên mặt có cảm giác đau đớn, mở hai tròng mắt nhìn người không biến mất trước mắt, thử hỏi câu: “Chu Nghĩa Vân?”
“Nhứ nhi, cùng gia nhi lại đây, đừng ồn tỉnh tôn tử.” Chu Nghĩa Vân đỡ hắn xuống giường đến đại sảnh, lại đổ ly nước trong khiến hắn tỉnh táo hơn chút.
Liễu Nhứ trước nhìn chằm chằm hắn, lại nhìn trái phải rồi mới lại gần hỏi nhỏ: “Hôm qua nghe Bao Bao nói ngươi được phong làm Thái tử?”
Chu Nghĩa Vân lắc lư đầu dương dương tự đắc trả lời: “Phụ hoàng không chỉ phong Thái tử, còn phong mẫu phi làm hậu.”
“Không đúng đi” Liễu Nhứ tiếp tục đối với hắn thì thầm: “Ta hôm qua từ sau giờ ngọ đợi đến trời tối đều không thấy trong cung hạ chỉ đâu, có phải chỗ nào xảy ra vấn đề?”
Chu Nghĩa Vân nâng đầu hắn hôn một cái thật mạnh, tính tình đáng yêu này của tức phụ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, hiếm lạ quá: “Ta hôm nay phải bái xong liệt tổ liệt tông, tiếp Thái tử ấn sau, mới tính chân chính Thái tử, hiện tại chỉ là phụ hoàng miệng sắc phong.” 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play