Sau bữa cơm chiều, Tiếu Tiếu hỏi: “Đại bá có phải rất già rồi không? Hắn còn quên đặt tên cho đích tôn của hắn, lại còn cái đám nô tài ở thiện đường ấy thế mà không cho hắn cơm ăn, thật quá đáng!”
Chu Nghĩa Vân liếc nhìn Bao Bao: “Đi hỏi đại ca con ấy.”
Bao Bao chấm chấm vào cái mũi nhỏ của Tiếu Tiếu: “Đại bá không phải quên đặt tên đâu, có thể là muốn hoàng gia gia ban tên để được chú ý cũng không chừng. Còn về phần cơm ư?”
Chu Nghĩa Vân nói tiếp: “Đám nô tài trong cung xưa nay vẫn luôn nâng cao đạp thấp. Tuy là người trong hoàng gia nhưng không được coi trọng thì kết cục chẳng qua cũng chỉ vậy. Phụ thân con thuở nhỏ cũng thường xuyên chịu đói. Bao Bao công khóa nặng, đừng phân tâm nhé. Hai con nhất định phải chiếu cố bọn chúng thật tốt, hiểu không?”
Tiếu Tiếu ưỡn ngực cao: “Con đã làm thúc thúc rồi, lẽ nào lại không chiếu cố? Phụ thân cứ yên tâm.”
Chu Nghĩa Vân trừng mắt nhìn hắn: “Ta đây làm phụ thân còn là vai ‘gia gia’ tự, ngươi cái vai ‘thúc’ tự có gì mà khoe khoang.” Hắn ghét nhất là người ngoài trước mặt hắn lấy tuổi tác ra nói chuyện.
Trong phủ Đại hoàng tử, nha hoàn, bà tử ai nấy đều bận rộn, nhưng đều cố ý tránh xa đại sảnh. Đại hoàng tử bị giam cầm tại nơi này mười mấy năm, ngẩng đầu lên chỉ thấy trời, ngoài phủ binh lính canh gác nghiêm ngặt trong không gian hữu hạn, khiến tính cách hắn càng thêm thô bạo. Hắn có hùng tâm, có ý báo thù nhưng không thể thi triển, chỉ có thể trăm phương ngàn kế khiến Chu Ngọc Hoàng lại một lần nhìn trúng, thoát khỏi tình cảnh hiện tại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT