Liễu Nhứ nhận được "mật báo" của Lý Kim, trở lại chính phòng liền thấy cảnh tượng tan hoang. Chu Nghĩa Vân rất ít khi nổi giận, gây ra động tĩnh lớn như vậy, tám phần là tức giận không nhẹ. Dù có tức giận đến mấy, hủy hoại đồ vật cũng quá không nên. Chu Nghĩa Vân ngồi ở bên giường thở hổn hển, xem ra đập phá đồ đạc cũng là việc tốn sức.
Liễu Nhứ ngồi bên cạnh hắn, khẽ hỏi: "Ta nên an ủi ngươi một phen đây, hay là nguơi muốn nghỉ ngơi lấy lại sức đây."
Chu Nghĩa Vân một tay kéo hắn vào lòng: "Về sau ta sẽ không để ý Thập ca nữa."
Liễu Nhứ nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: "Chắc là có lý do đi."
"Hắn khiến ta buông bỏ chuyện trước kia, hắn đặt mẫu phi vào đâu? Ta sẽ không giúp hắn cầu tình."
Liễu Nhứ suy đoán mẫu phi trong miệng hắn, hẳn là thân nương của hắn. Chuyện của nàng y cũng từng nghe nói qua một ít. Không có mẫu phi bên cạnh che chở, lại thân là hoàng tử, sống trong cái bề ngoài hòa bình nhưng đầy ám đao quang kiếm ảnh để sinh tồn. Đối với hắn khi còn nhỏ, đó là điều tàn nhẫn. Thế nhưng lại không thể nói hắn dựa vào sức lực của mình mà sống sót, bởi vì còn có tình thương của cha. Có lẽ sau khi đánh bại đối thủ, cũng không cần đuổi tận giết tuyệt, lấy cách tương đối bình đẳng để đối đãi, giảm bớt thương tổn. Tổng so với việc mâu thuẫn trở nên gay gắt mà liều chết liều sống thì tốt hơn đi. Không biết lý luận của thời đại bình yên, hắn có thể hiểu thấu và tận dụng được không:
"Vậy ngươi muốn làm sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT