Trần Thiết Trụ, người đang nặng trĩu nỗi lòng, tìm thấy Liễu Nhứ trong sân. Hắn liền ngồi yên như bức tượng, không còn vẻ cười ngây ngô hay tươi tắn trên mặt.
Liễu Nhứ cười cợt nói: "Thiết Trụ này, mới mấy ngày không gặp mà ngươi lại trầm lặng thế?"
"Chủ tử, ngài đừng có trêu chọc ta nữa. Thập Nhất gia lại bắt ta đi chịu chết đó, ta làm sao mà cười được!"
Liễu Nhứ ngẩn người: "Có phải ngươi hiểu lầm gì không?"
Chuyện họ bàn bạc kín đáo thì Liễu Nhứ không biết. Nhưng mấy năm ở Đông Chu, Chu Nghĩa Vân rất trọng dụng hai người, một văn một võ. Hắn vốn yêu quý người tài như vậy, sao có thể không phân biệt tốt xấu mà triệt hạ đường sống của người ta được, huống hồ Trần Thiết Trụ này còn có nghề hay nữa chứ.
Trần Thiết Trụ lo sốt vó kể hết mệnh lệnh mình nhận được. Liễu Nhứ nghe xong liền cười: "Đây là chuyện tốt mà, làm vừa lòng Thánh Thượng thì phần thưởng cũng không nhỏ đâu. Ngươi quên ngày xưa trong doanh của các ngươi còn chẳng có cơm ăn sao?"
"Nói thì nói vậy không sai, nhưng cái miệng vụng về của ta..."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT