“Mẫu hậu.”
Quách Hoàng Hậu mỉm cười nói: “Hoàng nhi ngồi đi, con đã lâu không tới thăm bản cung rồi.”
“Mẫu hậu chớ nên trách tội, nhi tử công vụ bận rộn vẫn không có lúc nào rảnh rỗi. Nghe nói Thập Nhất đệ hồi kinh vốn định sum họp, nhưng thời gian sắp xếp không kịp, cũng không thể gặp mặt một lần.” 
Tam Hoàng Tử Chu Nghĩa Dung thấy Quách Hoàng Hậu vẫn chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay: “Mẫu hậu, vật tục vật như vậy sao có thể xứng với thân phận của ngài? Nhi tử trong phủ có một chuỗi san hô quý hiếm, ngày khác...”
“Quý hay không quý bản cung không xem trọng những thứ đó. Đều là những vật ngoài thân, tấm lòng mới là quan trọng nhất.” Quách Hoàng Hậu ngắt lời Chu Nghĩa Dung. Người trên thế gian thường chỉ nhìn trọng tục vật, những thứ gọi là trân bảo kia tuy có thể lọt vào mắt, nhưng người có tâm cảnh khác nhau vẫn cứ xem đó là tục vật.
“Mẫu hậu nói phải. Ngày khác con sẽ dẫn tôn nhi đến cho ngài xem, mấy tiểu tử đó đều tiền đồ không kém.”
Quách Hoàng Hậu gật đầu: “Hoàng ca (ý chỉ Chu Nghĩa Vân) con khỏe chứ? Bản cung đang ở thâm cung không bằng tai mắt của con linh thông.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play