Edit Ngọc Trúc
Hiện tại Mục Dao nhắc đến chuyện này, mọi người lập tức rơi vào lúng túng.
Dân cư trấn Reuel ai nấy đều cúi đầu, vẻ mặt hoặc bất đắc dĩ, hoặc thờ ơ không mấy để tâm. Mục Dao đứng phía trước nhìn rõ ràng, hắn cũng không đề cập đến việc tổ chức lớp học ban đêm sau này — không phải ai cũng có thể học được. Nếu hỏi ngay bây giờ, chắc chắn ai nấy đều sẽ nói mình muốn học kỹ thuật, muốn sống tốt hơn. Nhưng học tập là chuyện vừa khổ vừa hao tổn tâm trí, nếu chẳng may những người đó chưa học được bao nhiêu ngày đã bỏ cuộc hết, vậy thì phải làm sao?
Ở Barbarian vốn không có giáo dục bắt buộc, càng không có cái gọi là “tội cản trở quyền được giáo dục”!
Cho nên việc hắn cần làm bây giờ là tiếp tục vẽ bánh vẽ — dùng viễn cảnh cuộc sống tốt đẹp trong tương lai làm củ cà rốt dụ dân cư trấn Reuel! Tốt nhất là khiến họ tự mở miệng xin được học —— người Barbarian có nhiều tính xấu, nhưng tính cách thì ai cũng rất cứng đầu. Nếu để họ tự xin học trước, sau này có đổi ý thì cũng mất mặt không chịu được!
—— thậm chí đến lúc đó còn có thể mời Barm a gia làm chủ nhiệm giáo dục, hoặc ủy viên kỷ luật gì đó... Tóm lại, nếu có ai trốn học giữa chừng, thì để Barm a gia ra tay, dùng cả đòn tinh thần lẫn thể xác để đốt lại lửa học tập của đám học sinh.
Trong lòng Mục lão sư đã tính toán đâu ra đấy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, chẳng khác gì một giáo viên từng trải. Hắn nói với A Duy: “Mười phút đã trôi qua, chúng ta tiếp tục xem phim đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT