Edit Ngọc Trúc
Hắn châm lửa dưới nồi, đổ nước và muối vào, đợi đến khi sôi thì thả huyết cạc cạc điểu đã đông lại vào, tiện tay dùng dao phay chém vài đường. Chờ chín là có thể dùng để nấu ăn. Lúc đầu, Mục Dao thấy bia thì liên tưởng đến món vịt xào bia — ở thế giới này là cạc cạc điểu xào bia. Nhưng khi thật sự đến bờ sông, trông thấy một bầy cạc cạc điểu nhàn nhã, béo ú đang nghịch nước, phản ứng đầu tiên của hắn lại là… miến canh huyết vịt.
Tiếc là giờ hắn chẳng có fans, đến cả mì sợi cũng phải tự nhào bột. Hai người vừa nghe Barm a gia ngoài sân một bên chỉ huy ấu tể tấn công tiểu trảo, một bên lại dạy tiểu trảo cách phòng thủ trước đòn đánh của ấu tể. Khi dạy ấu tể, ông dùng ngôn ngữ thông dụng tinh tế, đến lúc dạy tiểu trảo thì lại gào thét ầm ĩ, đúng là không uổng danh “song ngữ” lão nhân tài, đổi qua đổi lại mà vẫn rất thành thạo.
Thế nên Mục Dao và A Duy có thể yên tâm ở trong bếp chế biến món ngon.
Thật ra trong lòng Mục Dao, huyết vịt không nấu miến canh thì mất đi một nửa sức hấp dẫn. Nhưng trong tay không có nguyên liệu, hắn đành phải cắt huyết cạc cạc điểu thành từng khối, rồi xử lý gan, tim và nội tạng của chúng. Ruột cạc cạc điểu là phiền phức nhất, chẳng khác nào ruột già của heo, nếu không rửa sạch sẽ thì cứ cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Mục Dao và A Duy bịt mũi, cẩn thận rửa sạch từng đoạn, giặt đi giặt lại cho đến khi thật sự yên tâm.
A Duy bình thường nhìn như một soái ca đoan chính, lúc này lại nhăn nhó nói:
“Nhất định phải ăn cái này sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT