Edit Ngọc Trúc
Ngay lúc đó, Mục Dao chỉ cảm thấy lão viện trưởng thật sự quá quê mùa.
Nhưng đợi đến khi hắn dần lớn lên mới hiểu được tâm trạng của lão viện trưởng khi ấy. Đó là một nỗi cô đơn — nhìn lũ nhỏ lớn lên từng ngày, bản thân lại chẳng thể chen chân vào thế giới của chúng, dù là sức lực hay kinh tế đều không đủ để theo kịp nhu cầu ngày càng nhiều của bọn trẻ, đến cả chuyện chúng thích gì cũng chẳng rõ được.
Mỗi lần nghĩ đến, hắn lại thấy mình khi nhỏ thật chẳng hiểu chuyện chút nào.
Hồi nhỏ đi hội chùa mua một món đồ chơi, đến giờ vẫn còn giữ — một cây “Kim Cô Bổng” thật dài. Khi đó hắn thần tượng Tôn Ngộ Không mà! Còn có một thanh kiếm gỗ đào nữa, mỗi lần nghe xong chuyện ma là sợ tới mức ngủ không yên, phải nắm chặt thanh kiếm trong tay để tự cổ vũ cho mình ~
Giờ đây đã đến thời đại tinh tế, Kim Cô Bổng với kiếm gỗ đào chẳng thể cùng hắn xuyên tới nơi này, Mục Dao thỉnh thoảng nhớ lại vẫn cảm thấy đáng tiếc.
—— Có lẽ đã bị dì giúp việc gom dọn rồi ném mất, người ta đâu thể thiêu Kim Cô Bổng với kiếm gỗ đào để đưa theo cho hắn chứ……

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play