Đây là một cái tên rất xa lạ, Mục Dao phải nghĩ một lúc mới nhớ ra  thì ra A Kim từng nhắc qua, sư phụ của hắn tên là Ô Cần.
Lá thư lần trước, tuy là do A Kim viết, nhưng lại gửi đi dưới danh nghĩa của Ô Cần lão sư, trên phong thư cũng có ghi tên ấy.
Mục Dao thẫn thờ nói: “Ai, thời chiến loạn… đành phải nén bi thương mà thuận theo dòng đời.”
Nhưng tay hắn lại siết chặt, lạnh đến chưa từng có.
Mục Dao cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chốc lát, đến chính hắn cũng không biết bản thân làm sao mà giữ được khuôn mặt bình thản để tiễn người đưa tin rời đi. Đối phương đi rồi, hắn vẫn còn đang nghĩ: Không biết người đó có phát hiện ra điều gì bất thường không? Có nghi ngờ hắn không? Có báo cáo hành vi khác thường của hắn không?
Tất cả những câu hỏi đó đều quy về một vấn đề: nếu lão nguyên soái thực sự là nội gián, thì đến bây giờ, bàn tay ông ta đã vươn đến đâu rồi?
Nếu người bên cạnh hắn đều là kẻ địch… Dù cho Nam Hi, viện trưởng Học viện Tinh Nông Rừng Rậm và những người khác là trong sạch, thì Mục Dao cũng luôn bị giám sát đương nhiên, chỉ là phòng khách, nhà ăn, phòng nghỉ và cái “phòng học” được cải tạo riêng cho bọn họ có camera theo dõi, còn phòng ngủ, phòng tắm và nhà vệ sinh thì không có.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play