Hai bên trao đổi tín vật, tiểu cô nương vừa nhìn thấy chiếc khăn tay đơn sơ kia liền lập tức vui mừng kêu lên:
“Ôi chao! Cái này là ta dệt đó!”
Ngụy Lợi: “Hả?”
Tiểu cô nương vẫn còn nhớ rõ chiếc khăn này là do chính mình tặng cho A Duy lão sư lúc ấy A Duy lão sư sắp rời đi, mọi người đều rất buồn, không biết sau này còn có thể gặp lại không. Cho nên ai nấy đều tặng cho lão sư món đồ nhỏ mình tự làm, để lão sư mang đi đưa cho những người bạn khác.
Nói đến chuyện này lại khiến người ta xót xa, Mục lão sư đi quá vội, bọn họ còn chưa kịp chào tạm biệt tử tế với Mục lão sư và các ấu tể...
Bên kia, Hưu Ân cũng nhanh chóng xem qua bức thư, đúng như lời tiểu cô nương nói, đây đúng là bản sao, nhưng không phải là bản in từ máy, giấy viết thư còn bị lem mực chỗ này chỗ kia, nét chữ đôi chỗ cũng đứt quãng. Tuy vậy vẫn có thể nhận ra là bút tích của đội trưởng Viafi. Thật không biết bọn họ làm sao mà “chép” ra được.
Nội dung thư không dài, lúc viết có lẽ đội trưởng Viafi cũng không biết ai sẽ là người đọc nó, nên chỉ đơn giản giới thiệu về Reuel trấn, cách sinh hoạt và làm thế nào để hòa nhập với người dân địa phương, khuyên đừng làm họ nổi giận. Cuối thư hắn cũng ghi rõ thân phận, phiên hiệu đơn vị, chức vụ, phương tiện liên lạc, v.v…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT