“Mục lão sư có một nhà ấu tể viên, Tiểu Bố Lỗ và các bạn nhỏ khác chính là học sinh của Viện Ấu Tể Nhung Bảo do Mục lão sư phụ trách, thúc thúc, sau này bọn con cũng muốn tới nhà của Mục lão sư học tập!”
Nguyệt Bạch lúc này mới nghiêm túc đánh giá vị Mục lão sư của Viện Ấu Tể Nhung Bảo.
Vị lão sư trẻ tuổi này diện mạo thanh tú ôn hòa, dáng người trung bình, thoạt nhìn rất nhã nhặn, mang phong thái trí thức. Hắn có khí chất không mang theo chút công kích nào, trên đảo Sax lại càng khiến người ta cảm thấy hắn quá ôn hòa. Cho dù ở nơi này, Mục lão sư vẫn ăn mặc chỉnh tề, so với đám A Khắc Nạp râu ria lộn xộn, càng toát lên vẻ “người văn minh”.
Nếu người này xuất hiện trên tinh cầu bình thường của đế quốc, Nguyệt Bạch cảm thấy hắn hẳn sẽ là một nhân viên văn phòng bình thường, đương nhiên cũng rất giống lão sư hoặc người hướng dẫn, bởi vì trên người hắn toát lên một khí chất “có học thức”.
Chỉ là tay Mục lão sư đã có một lớp chai mỏng, môi bị tróc da, quầng thâm dưới mắt cũng rõ rệt giày đi không vừa chân, chỉ có thể nhón mũi chân mà bước, gót giày cũng đã bị mài rách.
Đây mới đúng là người văn minh thực thụ, Nguyệt Bạch nghĩ thầm. Những năm qua sống cùng nhóm hải tặc Nguyệt Giao, hắn đã gặp không ít người từ đế quốc phần lớn đều là đối tượng bị hải tặc cướp bóc, cũng có vài kẻ chạy đến làm hải tặc. Những người ấy vốn có thể diện, nhưng bất kể ở đế quốc họ mặc gì, ăn gì, khi tới đảo Sax đều không chịu nổi khổ cực, chẳng bao lâu sẽ trở nên chật vật, thậm chí còn tệ hơn cả cư dân bản địa.
Cũng giống như thú cưng được nuông chiều từ nhỏ, khi ném ra dã ngoại thường thảm hại hơn thú hoang sinh trưởng tự nhiên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT