Dân chạy nạn trong trại này thật ra có không ít người không hiểu mấy quy tắc ngầm của đảo Sax, nhưng phần lớn ở đây đã ở lâu, cũng biết phải làm người biết điều — hoặc ít nhất là biết đạo lý bắt nạt kẻ yếu. Nhìn bộ dạng nghiêm chỉnh của Lưu Uy, bọn họ cũng không dám dễ gì gây chuyện.
Lưu Uy rẽ trái rẽ phải, đi sâu vào một con hẻm nhỏ. Vừa bước vào, hắn liền tháo cà vạt, cởi găng tay, rồi xắn tay áo lên, cởi luôn áo sơ mi. Không biết hắn làm thế nào, chỉ vài động tác đơn giản vậy thôi mà khí chất đã thay đổi hoàn toàn — từ một kẻ tinh anh nhanh nhẹn, lập tức hóa thành một tên lưu manh lôi thôi, có thể dễ dàng trà trộn vào đám người trên đảo Sax.
Vẫn còn vài kẻ bám theo dõi hắn, ánh mắt âm u như bóng ma, nhưng rõ ràng không phải hạng thám tử có nghề, chẳng mấy chốc đã bị hắn dễ dàng cắt đuôi.
Hắn lại vòng thêm mấy vòng, hẻm càng lúc càng sâu, mặt đất càng lúc càng dơ bẩn, chi chi thú chạy loạn khắp nơi, lẫn với gián, nhện, ruồi muỗi bò lổm ngổm trong đống rác. Mấy con chi chi thú ở đây gầy nhom, nhỏ bé — tình trạng thiếu thốn vật tư trong trại tị nạn cũng thể hiện rõ trên thân chúng.
Ngày thường, con hẻm này vốn rất vắng vẻ vì quá hẻo lánh, hơn nữa cách đây một năm từng xảy ra vụ thảm sát ở ngay tận cùng hẻm. Đại khái là có kẻ vốn tinh thần đã không ổn, ngày trước còn có thuốc khống chế mua từ đế quốc, đến đảo Sax thì thuốc hết, áp lực tinh thần ngày càng nặng, bệnh phát tác... hắn đã dùng dao giết hơn nửa con hẻm người.
Hôm đó trời lại mưa, mặt đất trong trại toàn nước loang màu hồng phấn.
Cho dù ở trại tị nạn đảo Sax, mọi người vẫn rất kiêng kỵ loại chuyện này. Từ đó con hẻm này chẳng ai dám ở, cứ thế hoang phế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT