Edit Ngọc Trúc
Mục lão sư tuy thông minh, nhưng dù sao cũng chưa từng thật sự trải qua chiến loạn, vì vậy dù có thông minh đến đâu thì cũng không nhận ra được ý nghĩa thực sự ẩn chứa trong cuốn nhật ký này… A Duy lấy lại quang não, viết một hàng chữ lên đó: “Đây là ám hiệu bổn.”
“Chỉ có một phần trong đó là ám hiệu, phần còn lại đều là ghi chép bình thường, hẳn là để che mắt người khác. Như vậy, nếu cuốn vở này rơi vào tay kẻ có ý đồ, chỉ đọc qua từ đầu đến cuối thì cũng không thể nhận ra vấn đề.”
Quả đúng là như vậy. Nhìn bề ngoài, đây chỉ là một cuốn sổ cũ nát, rách rưới, thậm chí còn có vài trang bị rơi mất, hoàn toàn không gây chú ý.
Nhưng A Duy làm sao phát hiện ra đây là ám hiệu bổn?
A Duy nói: “Bởi vì cá hồi chấm là loại cá phổ biến được nhiều công dân Đế quốc yêu thích, thường thì cá hồi chấm rất hiền lành, không cắn người. Nhưng có một loại cá hồi chấm đuôi dài hương vị đặc biệt ngon, thịt rất tươi, nhưng lại hung dữ, khó đánh bắt và giết chết. Ta suy đoán cái gọi là cá hồi chấm mà họ nhắc tới thật ra chính là loại cá đuôi dài này. Có điều, trấn Reuel vốn không sản sinh loại cá hồi chấm đuôi dài này.”
“Còn cá trắm đen cũng là một loại cá bình dân được người dân Đế quốc ăn phổ biến, chúng sống theo bầy, nếu tách khỏi bầy thì rất khó sống quá ba ngày. Hơn nữa, cá trắm đen trưởng thành dài ít nhất nửa thước, nên yêu cầu về môi trường nước rất cao. Mà con sông nhỏ gần trấn Reuel căn bản không thể chứa được đàn cá trắm đen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT