Edit Ngọc Trúc
Sau khi Baal sư phụ đến tây bán cầu của Barbarian và chịu đựng suốt mười hai năm trong xưởng máu và mồ hôi, cuối cùng kế hoạch bỏ trốn của bọn họ cũng có được một tia hy vọng.
“Tuy là mười hai năm, nhưng đến lúc ấy rồi, chúng ta gần như đã mất hết cảm giác về thời gian.”
Baal sư phụ nói: “Nhớ lại quãng thời gian đó, cứ như nằm mơ vậy. Mục lão sư, ngươi không biết đâu, mỗi ngày sống y hệt nhau, bị nhốt trong một chỗ nhỏ hẹp, thật sự rất kinh khủng. Đáng sợ nhất là… cuộc sống khi ấy của chúng ta thật sự đã dần trở nên ‘ổn định’.”
Lúc mới tới tây bán cầu, mỗi ngày bọn họ đều bị đối xử như súc vật, ăn uống không bằng súc vật, còn thường xuyên bị chửi rủa, bị đánh đập. Nhưng dần dần, bọn họ có thể ăn no, thỉnh thoảng còn được ăn thịt. Vì đã sống yên ổn lâu ngày, không gây rắc rối gì, cũng không còn ai theo dõi sát sao nữa. Những người như Baal sư phụ nhân tài kỹ thuật lại càng không ai dám đánh chửi.
Baal sư phụ nói: “Chính vì vậy mà mới đáng sợ! Cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ không còn muốn trốn đi nữa!”
Mục Dao gật đầu, hoàn toàn hiểu được tình cảnh khó xử khi ấy của Baal sư phụ: Con người chính là sinh vật như thế, khi có áp lực thì còn có thể cắn răng chịu đựng, nhưng khi không còn áp lực nữa, rất dễ thỏa hiệp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT