Edit Ngọc Trúc
“Chạy trốn không phải chuyện đáng xấu hổ, Tiểu Dao, bước tiếp theo chúng ta phải cố gắng vũ trang cho cả thị trấn và Viện Ấu Tể Nhung Bảo……”
Mục Dao: “???”
Mục lão sư nghe tới đây, còn tưởng A Duy đã đổi sang một nhân thiết khác, sao tự dưng từ thầy thể dục của Viện Ấu Tể lại biến thành thủ lĩnh căn cứ thổ phỉ?! Còn muốn vũ trang cho cả Viện Ấu Tể — A Duy lão sư, ngay cả hải tặc tinh tế còn không nói ra mấy lời này được đấy biết không?
Trong đầu hắn lập tức hiện lên cảnh bọn nhỏ trong viện vác súng lên vai, tay cầm lựu đạn… Không được, không thể nghĩ tiếp! Đây là cái gì Viện Ấu Tể giới hạn độ tuổi vậy chứ!!!
Cũng may A Duy lão sư sau đó đã nói tiếp rất bình thường. Hắn giải thích rằng cái gọi là “vũ trang” là mang tính phòng thủ chứ không phải tấn công. Dù hắn có muốn thì cũng không thể xin được quá nhiều vũ khí cho Viện Ấu Tể, càng không thể để đám trẻ trong thời gian ngắn đã sử dụng vũ khí nóng (nói đến đây, giọng hắn thậm chí còn mang theo chút tiếc nuối). Vì vậy điều duy nhất họ có thể làm là xây dựng công sự phòng ngự: chiến hào, địa đạo, kết nối cả trong và ngoài thôn, từng hộ gia đình. Như vậy khi kẻ địch đến, chúng cũng chưa chắc đã xác định rõ, mọi người có thể dựa vào địa hình quen thuộc để cầm cự và trốn thoát.
Mục Dao cảm thấy vậy cũng quá đơn giản rồi. Nhưng hắn từng nghe nói, giờ rất nhiều hải tặc tinh tế và các tổ chức phi pháp trong tay đều có vũ khí công nghệ cao. Giống như trong những bộ phim chiến tranh, khi hải tặc chiếm một tinh cầu, việc đầu tiên là oanh tạc diện rộng, phá hủy trạm phi thuyền, đường giao thông và các tháp tín hiệu để ngăn chặn cứu viện hoặc dân thường bỏ trốn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT