Edit Ngọc Trúc
Ngủ nướng thật sự rất thoải mái, nhưng mỗi lần Xuân Bảo vừa tỉnh dậy, lúc đang hoảng hốt muốn quét dọn hay tưới nước, liền phát hiện mọi việc đã có người làm hết rồi. Ai cũng rất hữu dụng, chỉ có hắn là chẳng làm được gì cả…
Hắn liền cảm thấy bản thân thật vô dụng! Rõ ràng hắn có thể làm rất nhiều việc, Mục lão sư giao cho hắn nhiệm vụ như bắt châu chấu, nhặt trứng chim, hắn đều có thể hoàn thành rất tốt!
Hắn còn có thể dỗ tiểu trảo ngủ nữa. Bây giờ Barm a gia không còn ở đây, Mục lão sư lại bận bịu, chỉ có hắn là thân thiết với tiểu trảo nhất. Mục lão sư còn đưa cho hắn một cái bàn chải nhỏ, để hắn giúp tiểu trảo chải vảy.
Chỉ là mỗi lần làm những việc đó, Mục lão sư luôn sắp xếp cho A Kỳ, A Tình và mấy người khác ở bên cạnh hắn... Theo lời Mục lão sư, tiểu trảo tuy là bạn tốt của mọi người, nhưng dù sao cũng là ma thú, bản thân nó vẫn chỉ là một ấu tể, có nhiều điều không thể tự chăm sóc được.
Xuân Bảo cảm thấy không vui. Hắn nghĩ rõ ràng là mình đang chăm sóc tiểu trảo, tại sao lại có cảm giác như tiểu trảo mới là người đang lo cho hắn?
Tiếc rằng lời này không thể giải thích với Mục lão sư được, bởi vì Mục lão sư sẽ nói:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play