Edit Ngọc Trúc
Hiện tại nhớ lại, hồi còn nhỏ từng làm mấy chuyện ngốc nghếch, dường như đều bị phủ một lớp kính mờ mang tên "tuổi thơ".
Mục Dao vẫn còn nhớ hồi học tiểu học, có lẽ là năm ba, năm tư gì đó. Có một lần kiểm tra, hắn được tròn 100 điểm. Những đứa trẻ khác chỉ cần được 95 điểm thôi cũng sẽ vui mừng khôn xiết, mang bài kiểm tra về nhà đòi cha mẹ thưởng. Còn hắn thì vội vàng thu dọn đồ đạc, muốn đưa một cô bé ở năm hai cùng đại viện về nhà. Cô bé ấy vừa mới chuyển đến, gan rất nhỏ, viện trưởng lo cô sẽ bị bắt cóc.
Dù sao thì mấy năm đó trị an chưa tốt, lời đồn về bọn buôn người thì đầy rẫy – nào là bắt trẻ con về làm kẻ ngốc đi ăn xin, hoặc tệ hơn là lấy nội tạng bán. Ngày nào cũng có người truyền tai nhau như thế.
Hắn cùng cô bé về đến nhà, giúp các chú các dì nghĩa công nấu cơm, ăn xong lại làm bài tập. Đến tận chín giờ tối hắn mới sực nhớ mình còn chưa đưa bài thi cho người lớn ký tên.
Mục Dao mang bài thi cho viện trưởng xem. Viện trưởng mắt không còn tinh như trước, vì bà thích khâu vá dưới ánh đèn nên lâu ngày mắt thành kém. Bà thường nói đó là chuyện người già phải chịu thôi, mắt rồi cũng sẽ mờ. Dù vậy, viện trưởng vẫn nhìn thấy rõ con số “100” trên bài thi của hắn. Bà vui lắm, cầm bài thi chạy một vòng quanh đại viện khoe khắp nơi.
Xong xuôi mới cất len, lấy bút máy, cẩn thận ký tên vào bài thi cho hắn. Vừa ký bà vừa nói: “Tiểu Dao chịu khó học hành, có thưởng nha — kẹo sữa Đại Bạch Thỏ ăn không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play