Thẩm thị rốt cuộc cũng khấn xong, chỉnh trang y phục chuẩn bị xuống núi. Mạnh Tĩnh Thư chuyển ánh nhìn theo bóng lưng ấy, ánh mắt quá đỗi mãnh liệt khiến Thẩm thị phải chú ý.
Mạnh Tĩnh Thư lặn lội đường xa vác con vượt núi, y phục lấm lem bùn đất, nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú như ngọc.
Thẩm thị nhìn hai mẹ con, trong mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, dùng khăn tay phe phẩy xua mùi, rồi thấy đứa bé trong lòng nàng ta, quả thực là đáng thương, liền bảo gia nhân thưởng ít bạc vụn.
Gia nhân đi đến trước mặt Mạnh Tĩnh Thư, trong lòng nghĩ kiểu người ôm con xin tiền thế này không phải hiếm, chủ nhân mềm lòng thì bọn hạ nhân cũng quen đối xử qua loa.
Nắm bạc vụn bị vung ra, rơi đầy đầu hai mẹ con.
Gia nhân hằn học nói: “Phu nhân nhà ta lòng tốt, cho chút bạc, mau mang con ngươi đi khám bệnh đi, đừng chắn lối.”
Mạnh Tĩnh Thư bị vung bạc cũng chẳng nổi giận, ngẩng đầu mỉm cười hiền hòa, giọng ôn nhu: “Phu nhân, ta không đến để xin tiền. Ta tới đây chỉ để nhờ phu nhân gửi một bức thư cho trượng phu nhà ta.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play