Hà Độ Xuân ngắm nhìn thiếu nữ trước mặt khuôn mặt nàng luôn ngập tràn ý cười, đôi mắt tròn to trong vắt, màu đồng tử nhạt như lưu ly, khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng ấm áp, muốn lại gần.
Nàng khẽ mím môi, kéo Bạch Tri Vi vào phòng, khẽ khàng khép cửa lại, thở dài một hơi: “Bạch cô… Bạch tiểu thư, vào rồi hãy nói chuyện đi.”
Bạch Tri Vi khoanh tay ra sau, ghé đầu sát lại: “Ngươi có chuyện gì giấu ta phải không? Đừng tưởng ta không biết, mấy ngày nay ngươi toàn né tránh ta.”
“Bạch tiểu thư nói gì vậy, chúng ta vốn chỉ là bèo nước gặp nhau, nào dám nói đến chuyện né hay không né. Lần này may nhờ có tiểu thư, thù nhà ta mới được báo. Ơn này… chỉ mong có thể lấy thân báo đáp...”
Nghĩ đến lời Vạn Lương Trạch từng nói, Hà Độ Xuân tự giễu mà lùi một bước. Bạch Tri Vi là thiên kim của Thứ sử, còn nàng chỉ là một nữ nhân bình thường, đứng cạnh nhau chỉ làm bẩn thân phận người ta.
Bạch Tri Vi nhíu mày khó hiểu Hà Độ Xuân sau khi báo thù rõ ràng sống lại như người thường, sao giờ lại co mình thành rùa rút đầu?
Trong gian phòng mờ tối, Hà Độ Xuân quỳ rạp xuống đất.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play