Vết thương trên đùi và bụng dưới của Cố Trác cần được bôi thuốc. Bạch Tri Vi xoay người tránh đi, cúi đầu giữ lễ, chỉ nghe phía sau truyền đến tiếng giải y phục xào xạc, mà hồi lâu vẫn không nghe hắn hồi đáp câu hỏi ban nãy.
Nàng nhón mũi chân chạm đất, dải lụa trước ngực theo động tác khẽ khàng của đầu mà lay động. Trong lúc nàng đang vô cùng thấp thỏm, sợ bản thân bị nhìn thấu, một giọng nói ôn hòa trầm tĩnh vang lên:
“Ta không rành y lý, Tri Vi hỏi vậy là vì sao?”
Một tiếng “Tri Vi” kia thốt ra dịu dàng dễ nghe, khiến lòng nàng xúc động, suýt rơi lệ. Thấy mình chưa bại lộ thân phận, nàng cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Ta chỉ thấy ngươi hiểu biết các loại quả dại trên núi, lại còn nhận ra mùi thuốc trị thương, nên mới tò mò hỏi thử.”
“Biết tính dược của quả dại là vì lúc đó ngươi ngất đi, ta mới suy đoán mà ra. Còn về thuốc trị thương... từ năm mười ba tuổi, ta đã theo quân ra trận, bị thương nhiều, thuốc cũng dùng nhiều, quen mùi là điều tất nhiên.”
Cố Trác nói năng thong thả, giọng điệu bình ổn khiến người nghe an tâm, dường như chuyện hắn bị thương chỉ là chuyện của người khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT