Cố Trác bừng tỉnh trong tiếng gọi khẽ của nàng, ngẩn người buông tay ra. Trên cổ tay trắng muốt của Bạch Tri Vi in hằn dấu đỏ.
Bạch Tri Vi nhíu mày hỏi: “Hành Xuyên, chàng nghĩ gì vậy? Hôm nay có vẻ rất khác lạ, thần trí cứ thất thần.”
“Không có gì…” Cố Trác vội dời mắt đi nơi khác, “Chỉ là bỗng nhớ lại năm ngoái ở Cù Châu, lúc hai ta cùng dạo hội hoa đăng… bỗng cảm khái mà thôi.”
Khó trách Cố Trác lại nhớ chuyện xưa đêm nay ở Cẩm Châu có hội đèn hoa, vốn dĩ họ đã hẹn cùng nhau đi ngắm, chỉ là hôm nay xảy ra quá nhiều việc… nàng thực sự không còn sức.
Bạch Tri Vi mỉm cười: “Có phải cảm giác như ‘kim tịch hà tịch’* không? May thay người còn ở đây.”
*(今夕何夕) câu thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ cảnh ngộ hiếm gặp, cảm thán sự trân quý của khoảnh khắc hiện tại.
Cố Trác cố gắng kéo ra một nụ cười: “Phải rồi… chỉ cần người còn ở đây là đủ…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play