Trường Vinh lắc đầu: “Nô tỳ cũng chẳng rõ, nhưng chẳng phải tiểu thư có lời muốn nói với nhị điện hạ sao? Mấy ngày nay người cứ u sầu ủ rũ, đã chẳng còn là người trước kia nữa.”
Bạch Tri Vi nắm tay Trường Vinh, khẽ nhét phong thư đã viết vào tay áo nàng, dặn dò từng lời: “Nếu ta có mệnh hệ gì, ngươi nhớ đến Cẩm Châu tìm Hà Độ Xuân. Nàng còn nợ ta một ân tình, có thư tay của ta, nàng nhất định sẽ giúp.”
Trường Vinh thoáng cứng người: “Tiểu thư, ý người là sao?”
“Yên tâm đi, ta quen thuộc hành cung, lần này không cần ngươi theo.” Bạch Tri Vi xoa mặt, gắng gượng nở nụ cười trấn an: “Nhớ kỹ lời ta dặn.”
Cỗ xe ngựa đợi ngoài phủ không phải của phủ đệ, mấy binh sĩ áp tống cũng mặt mũi xa lạ. Trong lòng Bạch Tri Vi đã cảm thấy có điều không ổn, nhưng với tình thế hiện tại, hẳn không ai dám đối đầu công khai với Cố Trác.
Trong tay áo rộng, nàng nắm chặt đoản đao phòng thân. Nàng đã ngồi trong xe một hồi lâu, xe lại vẫn chưa chuyển bánh.
Vào đầu hạ, tiết trời oi bức, nàng hé cửa xe cho thông khí, tiếng bàn tán thấp thoáng của người qua đường lẫn theo gió lùa vào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play