“Cố Trác, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Tri Vi tức giận bước tới bên hắn, giữ chặt lấy tay hắn đang vội vã mặc y phục, “Đừng cử động.”
Cố Trác ngoan ngoãn để nàng giữ lại, không nhúc nhích nữa, khóe môi khẽ cong lên, lộ ra vẻ tươi cười lấy lòng, thoạt nhìn lại giống hệt một công tử thế gia văn nhã khuôn phép. Hắn dịu giọng nói: “Chiến trường còn chưa dọn dẹp xong, mùi máu tanh gay mũi, nàng tới đây làm gì?”
“Đợi một lát.” Bạch Tri Vi tháo băng vải ra, vết thương của hắn lập tức lộ rõ. Một vết chém dài hai bàn tay, rộng hơn một đốt ngón, cắt ngang bên ngực trái, sâu đến tận xương, da thịt lật ra từng lớp, vẫn còn rỉ máu, nhìn vô cùng thê thảm.
Băng vải cũ đầy máu, Bạch Tri Vi khựng lại, cơn giận vì bị hắn giấu giếm lúc trước lập tức biến thành xót xa. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, nàng khẽ nói: “Lại chảy máu rồi, hay để ta gọi quân y tới xem thử.”
“Không sao, vừa rồi động tác mạnh quá, vết thương lại rách ra thôi. Bên kia có băng sạch, nàng băng lại giúp ta là được.” Cố Trác giữ lấy tay nàng, không cho đi gọi người, cằm khẽ hất về phía cuộn băng đặt trên án thư.
Nàng cầm lấy băng vải, cẩn thận vòng qua trước ngực hắn, quấn một vòng, rồi vắt qua vai, lặp lại mấy lần, đến khi băng chặt ổn thỏa mới thôi.
Trong lúc đó, nàng chợt nhớ đến giấc mộng kia, ánh mắt ầng ậc uất ức: “Không phải đã thắng rồi sao? Sao lại bị thương thành ra thế này? Không phải ta đã bảo đừng truy sát tàn quân Bắc Khương nữa à?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT