"Rốt cuộc là có sủng ái nên tự tin." Hạ Thứ phi khẽ cười: "Ta cứ tưởng Bùi muội muội là người tính tình ghê gớm thế nào, giờ xem ra, chẳng phải cũng rất hiểu chuyện sao?"
"Hiện giờ Vương gia không đến chỗ nàng ta, nàng ta tự nhiên liền hiểu chuyện. Có thể thấy trước đây chính là ỷ vào Vương gia sủng ái." Lư Uyển Nhân hừ lạnh.
Bùi Thời Nguyên cười, cười thật tươi: "Các ngươi sốt ruột vậy, muốn xem ta thế nào? Là tát cho Diệp thị một trận hay là tự mình khóc lóc?"
"Có gì mới mẻ đâu, có được sủng ái thì có thất sủng, ta không sợ. Ngược lại là hai ngươi, nhìn hai ngươi kìa." Bùi Thời Nguyên lắc đầu: "Yên tâm, ta có tìm cũng sẽ tìm Vương gia, không tìm người khác."
"Vương gia nhất thời mới mẻ thôi, qua trận lại đến xem Bùi muội muội." Trịnh trắc phi cười uống trà.
"Ta nói thật, thất sủng có gì? Ai mà chẳng đến lúc thất sủng? Thất sủng thì bớt ngày được sủng ái, không ai đến ức hiếp ta là được. Nếu có người ức hiếp ta, thì ta cũng không khách khí. Dù sao mọi người đều một mạng, sống tốt được thì sống, không tốt thì, ai khiến ta không tốt ta liền kéo hắn chết chung. Đầu rơi chẳng phải cũng chỉ cái sẹo to bằng chén?" Bùi Thời Nguyên nhìn chằm chằm Hạ Thứ phi: "Hạ tỷ tỷ ngươi nói đúng không?"
Lời này của nàng quá đẫm máu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play