“Không sao cả, một người mẹ khi bảo vệ con mình là như vậy. Nguyên nhân chính là vì trong lòng nàng lo lắng cho con mình nên mới như thế. Cũng coi như là dụng tâm lương khổ. Nàng không chỉ phòng bị, mà còn yếu thế. Ngươi nghĩ xem nếu hôm nay là con trai ta đi hoàng lăng, ta có lo lắng không? Đều là phận làm mẹ, ta nên thấu hiểu tấm lòng người mẹ.”
“Vậy ngài nói như vậy, Hoàng hậu nương nương hẳn là yên tâm rồi chứ?” Nguyệt Nga nói.
“Làm mẹ khi nào có thể thật sự yên tâm? Bất quá là bất đắc dĩ, không thể không cúi đầu.” Bùi Thời Nguyên lắc đầu: “Cứ từ từ rồi sẽ quen.”
“Nô tỳ trước kia nghĩ, nếu như ngài và Hoàng hậu nương nương không phải mối quan hệ như vậy thì tốt rồi, Hoàng hậu nương nương kỳ thật cũng rất thích ngài.” Nguyệt Nga nói.
Bùi Thời Nguyên nghĩ nghĩ: “Hoàng hậu người này rất tốt, cũng rất lợi hại. Nhưng tính tình nàng kín đáo, nếu muốn kết bạn với nàng, với tính tình của ta mà nói sẽ tốn chút công phu. Nàng hiện giờ bình thản hơn nhiều, như lời nàng nói, khi mười mấy tuổi nàng quả thật rất kiêu ngạo. Cô gái kiêu ngạo rất tốt, nhưng ta có lẽ sẽ không chủ động xông tới. Bất quá Hiền phi như vậy ta lại rất thích ở chung. Đối với Hoàng hậu nương nương, ta càng có rất nhiều ngưỡng mộ. Kết bạn với nàng sẽ rất mệt. Nhưng với Hiền phi, chỉ cần không có xung đột lợi ích, ta lại vui lòng làm bạn.”
Hoàng hậu nói thế nào nhỉ, khá tốt, chỉ là thích hợp để nhìn từ xa.
“A? Nhưng Hiền phi nương nương nói chuyện đôi khi cũng rất khó hiểu.” Nguyệt Nga không hiểu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play