Không ai nghe qua loại làn điệu này, nhưng đều cảm thấy dễ nghe.
Uyển chuyển, đa tình, từng câu từng chữ đều được nàng ngân nga bằng âm điệu họ chưa từng nghe, nhưng lại hiểu rõ.
Lý Ý Tầm lúc này nhớ đến hai câu thơ, lại vô cùng hợp cảnh: Côn sơn ngọc nát phượng hoàng kêu, phù dung khóc lộ hương lan cười.
Người trong lòng hắn đã thiếp đi.
Lý Ý Tầm nhẹ nhàng bế nàng lên, bên ngoài mưa cũng nhỏ hơn, Phúc Thụy cầm ô, nhìn bệ hạ ôm người trở về Bích Tiêu Điện.
Bọn nô tỳ hầu hạ bệ hạ và nương nương đi ngủ xong, phòng trong tắt đèn, nương nương đã ngủ, bệ hạ trông cũng mệt mỏi, chắc là không có chuyện gì.
Ngoài phòng, Nguyệt Nga và Nguyệt Thường trải xong chăn đệm của mình, nằm xuống, Nguyệt Thường nhẹ giọng nói: “Nương nương hát không biết là khúc gì, thật là dễ nghe, chưa bao giờ nghe đâu. Lời cũng hay lắm, rốt cuộc là nương nương học vấn sâu rộng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT