"Hiện tại không có, lát nữa uống xong rượu là có." Bùi Thời Nguyên ôm lấy eo hắn, nhão nhão dính dính: "Vương gia ~~ ngươi không đói bụng sao?"

Lý Ý Tầm cúi đầu, nhìn nữ nhân trong lòng ngực hắn, trong đôi mắt phượng ngoài ý cười còn có chút dò xét.

Hắn dùng ngón cái vuốt ve cằm nàng, môi nàng, lát sau cười: "Đương nhiên là đói bụng." Mỹ nhân trước mặt, không đói bụng không phải nam nhân.

Dứt lời cúi đầu hôn lên đôi môi hay cằn nhằn kia, cảm giác mấy ngày không gặp, dường như càng thêm ngọt ngào.

Liền trong căn phòng mờ ảo hương thơm này, Bùi Thời Nguyên bị đặt lên chiếc giường dựa vào bàn, môi lưỡi quấn quýt.

Nàng rõ ràng là nhu nhược, lại cũng thuận theo, chỉ là đôi tay không chịu yên phận, cứ kéo lung tung xiêm y người ngoài rối loạn. Mà Lý Ý Tầm cũng chiều theo nàng làm loạn.

Bọn người hầu mang thức ăn lên bàn, hai người bọn họ mới dừng lại. Bất quá một người quần áo xộc xệch, một người mặt mày ửng hồng.

Mấy nha đầu trẻ tuổi như Hàn Nguyệt mặt đỏ bừng, trong lòng nghĩ hai vị chủ tử này thật không để ý, cứ thế mà...

Vì trời không mấy ấm áp, nên đồ ăn được bày trên chiếc bàn thấp bên giường, như vậy hai người liền ngồi trên giường dùng bữa.

Không bỏ xuống được mới kê thêm một chiếc bàn nhỏ phía dưới, có nha đầu chia thức ăn.

Ăn gần xong, liền bảo người dọn bớt hơn phân nửa, chỉ để lại chút đồ nhắm rượu.

Hôm nay Bùi Thời Nguyên dùng ấm trà và chén sứ trắng rót rượu, rượu vang đỏ rót vào chén sứ trắng, trông cũng vô cùng mê người.

Nàng rót đầy hai chén nhỏ rượu nho màu đỏ tím, bưng lên đến gần miệng Lý Ý Tầm: "Vương gia uống."

Lý Ý Tầm nhìn vài lần đôi tay tinh tế xinh đẹp của nàng, móng tay đỏ tươi, làm cho đôi tay này càng thêm mê người, nắm lấy đầu ngón tay nhỏ dài trắng như ngọc kia, rượu dường như cũng càng thêm quyến rũ.

Hắn tự nhiên uống.

Bùi Thời Nguyên thân mình mềm mại dựa sát vào hắn, lại rót một ly, dán lên người hắn: "Vương gia, uống thêm một chén nữa."

"Ngươi muốn chuốc say ta? Chỉ bằng thứ này?" Lý Ý Tầm nhướng mày.

"Say thì thưởng thức mỹ nam say, không say thì thưởng thức mỹ nam rộng lượng. Có gì khác nhau?" Bùi Thời Nguyên tự rót cho mình một ly uống, hai người dùng chung một chén rượu.

Rượu nho ngửi rất thơm, nhưng khi uống vào lại hơi chát.

Hơi ngọt, nhưng nhiều hơn vẫn là hương vị đặc trưng của quả nho.

Đây đã là loại rượu nho tốt nhất, được chở trong thùng gỗ qua đoàn lạc đà mang về Trung Nguyên, rồi lại ngồi xe ngựa đưa đến kinh thành. Ngàn dặm xa xôi, trải qua bao vất vả.

Không biết rốt cuộc là rượu năm nào, nhưng chúng hòa quyện với hương gỗ, hương vị càng thêm độc đáo thuần hậu.

Bùi Thời Nguyên liếm môi, lại rót cho cả hai người một ly.

Một tay nàng đưa rượu, tay kia lại kéo vạt áo hắn ra một chút.

Ngực Lý Ý Tầm đã lộ ra một nửa.

Hắn vóc dáng cao, người gầy, nhưng thân thể lại rắn chắc.

Bùi Thời Nguyên ngang nhiên vươn tay sờ loạn, cười xấu xa cầm bầu rượu lên uy Lý Ý Tầm.

Lý Ý Tầm chỉ mặc nàng hồ nháo, thế nhưng thật sự phối hợp uống.

Bùi Thời Nguyên dùng sức đè hắn xuống giường, lúc này, Hàn Nguyệt đã lấy hết can đảm, nhanh chóng đổi chiếc bàn nhỏ.

Rượu để lại, đồ ăn dọn hết.

Bọn người hầu cũng lui hết, thôi vậy, hai người này sẽ không ăn nữa, cảnh tượng phía sau bọn nô tỳ không cần nhìn.

Lý Ý Tầm chống khuỷu tay lên giường, người ở tư thế nửa nằm, hai chân thong thả duỗi ra, một chân duỗi thẳng, một chân co lại.

Cười như không cười nhìn người phụ nữ đang đè trên người hắn.

Người phụ nữ kia nghiêng bầu rượu, rượu một nửa dừng lại trong miệng hắn, một nửa theo cổ chảy xuống.

"A... sao lại lãng phí vậy." Bùi Thời Nguyên cúi đầu, liền liếm nhẹ lên cổ hắn.

Rượu đỏ sẫm như máu, chảy trên làn da trắng ngần, đường cong tuyệt đẹp của yết hầu Lý Ý Tầm, thật là cảnh đẹp tuyệt trần.

Bùi Thời Nguyên vươn tay sờ lên mặt hắn, xương lông mày, mũi.

Mỹ nam như vẽ trong tranh, lúc này khóe miệng, cằm, yết hầu hắn đều dính rượu, xiêm y rộng mở, cả người bị đè nặng, thật khiến người ta tim đập chân run.

Bùi Thời Nguyên tự mình uống một ngụm rượu lớn, cúi đầu hôn lên môi Lý Ý Tầm.

Lý Ý Tầm bị đè nặng, đôi mắt quyến rũ hiện lên ý cười, đơn giản mặc kệ mình ngã xuống giường, đôi tay rảnh rỗi ôm lấy người phụ nữ đang làm loạn trên người hắn.

Từ việc người phụ nữ kia mượn danh nghĩa uy rượu để làm càn.

Một bầu rượu có bao nhiêu đâu, nhận ra bầu rượu cạn, Bùi Thời Nguyên nhớ ra lại đổi một bầu khác.

Nhưng đã bị Lý Ý Tầm xoay người chế trụ: "Tâm can nhi, nàng say rồi."

"Không đâu, còn kém nhiều, chưa thưởng thức đủ đâu." Bùi Thời Nguyên giãy giụa: "Vương gia xinh đẹp như vậy, trên giường chiếu không cho ta thưởng thức đủ thật là thiệt thòi."

"Thưởng thức hay là dâm loạn?" Lý Ý Tầm niết hông nàng.

"Dâm loạn cũng phải hiểu dâm loạn thế nào..." Bùi Thời Nguyên lại dán lên: "Vương gia, người khác sao dám?"

Trong khoảnh khắc lăn lộn, Bùi Thời Nguyên cảm nhận được thứ gì đó cộm vào mình, vì thế nàng cười đứng dậy, lại cầm lấy một bầu rượu.

Một tay giữ ngực Lý Ý Tầm, tay kia ngang nhiên đánh giá toàn thân nam nhân: "Vương gia sẽ không tức giận nha?"

Lý Ý Tầm thật sự cười, cười thành tiếng: "Ngươi cái đồ gan to tày trời, còn muốn dội cả người ta không thành?"

Bùi Thời Nguyên chỉ cười, mặt mày lả lơi lại tự nhiên, hoàn toàn cởi xiêm y hắn ra, đổ rượu lên ngực hắn, sau đó cúi xuống ngậm lấy...

Lý Ý Tầm dung túng nàng hồ nháo, khi thì ngẩng đầu lên, khi thì hít sâu. Cho đến cuối cùng, nàng đổ rượu lên hõm xương quai xanh của mình. Dùng đôi mắt kia nhìn chính mình...

Hắn không bao giờ muốn dung túng nữa, bỗng nhiên đứng dậy giật lấy bầu rượu trong tay nàng ném sang một bên, đè nàng xuống giường: "Hồ nháo đủ chưa? Có phải đến lượt ta rồi không?"

Bùi Thời Nguyên mở hai tay ra: "Đến đi Lý Ý Tầm, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để hưởng thụ thân thể của ngươi."

Nàng nói, nàng muốn hưởng thụ thân thể hắn?

Lý Ý Tầm lại cười, khuôn mặt tuấn mỹ của hắn dường như có một tầng ánh sáng, trong ánh mắt cũng là dục niệm khó tả.

Hắn cúi đầu dùng chóp mũi chạm vào chóp mũi người phụ nữ bên dưới: "Ngươi thật là... thật to gan."

Ngay sau đó, cắn vào cổ nàng, hoàn toàn chìm đắm.

Trăng sáng treo cao, hai người vẫn ở trên chiếc giường đã sớm thấm đẫm rượu nho, trên người họ cũng là hương rượu nho, hòa lẫn hương trầm còn sót lại sau khi đốt và một hương vị khó lòng giải thích.

"Nếu không biết xuất thân của ngươi, ta thật muốn nghi ngờ những trò này ngươi học ở đâu." Tay Lý Ý Tầm nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng Bùi Thời Nguyên, giọng hắn cũng mềm nhẹ vô cùng.

"Nghi ngờ ta sao? Vậy cứ nghi ngờ đi. Dù sao đời này ta chỉ chạm vào một nam nhân là ngươi, căng lắm thì trước khi vào cung xem qua bí diễn đồ."

Lý Ý Tầm khẽ bật ra một tiếng cười nhạt cực kỳ thanh đạm: "Không nghi ngờ ngươi."

Xác thật thật cũng không phải nghi ngờ, chỉ là cảm thấy Bùi gia như vậy, có thể nuôi dưỡng ra một tuyệt sắc giai nhân như vậy, cũng là hiếm lạ.

Bùi Thời Nguyên đạp hắn một cái: "Không thể ngủ ở đây, ướt hết rồi."
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play