“Đương quy mọc ở sa mạc, trước đây ta cũng chưa nghe qua thứ này. Ngươi chỉ là y nữ, chưa thấy nhiều dược liệu, không trách ngươi.” Bùi Thời Nguyên bảo nàng đứng dậy.
Cảnh Tú tuy cũng là gia truyền, nhưng là con gái không thể so với con trai, từ nhỏ cũng không ra ngoài hái thuốc.
Chỉ dựa vào ghi chép trong điển tịch dược liệu, chắc chắn là không đầy đủ.
Cái đương quy này rõ ràng không phải đồ thường dùng, lại nghiền thành bột lẫn trong dược liệu, nàng không phân biệt được cũng không lạ.
“Nương nương thứ tội, nô tỳ hổ thẹn.” Cảnh Tú thật cảm thấy mình vô năng.
“Được rồi, đứng lên đi. Có ngươi mấy năm nay điều trị, thân mình ta so với trước kia tốt hơn nhiều. Hàn Nguyệt thể hàn cũng cải thiện không ít, lớn nhỏ trong điện đều nhờ ngươi chiếu cố, lần này sai sót là do ta có chút sơ suất, nhưng bản chất không trách ngươi. Nếu ngươi còn áy náy, thì phạt một tháng tiền tiêu vặt đi.”
“Vâng, nô tỳ nguyện ý.” Cảnh Tú rất vui vẻ, nương nương nếu không phạt gì, nàng thật không yên lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play