Bùi Thời Nguyên liếc mắt nhìn, khẽ gật đầu, quả thật hiện giờ không có công nghệ cắt gọt, đá quý chủ yếu vẫn dựa vào mài giũa. Có thể mài giũa được viên hồng ngọc lớn như vậy thật khó gặp. Hai chiếc trâm giống nhau, đều là ba đóa hoa mai, hai đóa nở lớn, một đóa nụ hoa sắp nở, không có lá, nói thật khá xinh đẹp.

Xem như đồ vật tương đối tinh xảo.

"Không tệ, cái này ta thật thích. Hàn Nguyệt, hôm nay chải đầu liền cài cho ta." Bùi Thời Nguyên cười nhìn Lương An: "Tốn công rồi."

"Nô tỳ tốn công gì, chẳng phải là điện hạ nghĩ cho ngài sao? Nô tỳ chỉ là người đưa đồ." Lương An cười rất nịnh nọt.

Bùi Thời Nguyên cũng khách khí: "Mặc kệ nói thế nào, thứ này ta thích. Đúng rồi, nhân tiện phiền toái ngươi một việc, nha đầu Hàn Nguyệt của ta muốn ra ngoài một chuyến, phiền toái ngươi sai người đánh xe đưa cô ấy. Hàn Nguyệt, đưa cho Lương An chút bạc, đừng dùng xe không, cũng thưởng cho xa phu một ít."

Lương An vội vàng chối từ, có thể hầu hạ gần gũi trước mặt hoàng tử, hắn không phải là kẻ ngốc.

Yêu tiền tự nhiên là thật, nhưng lần nào được trọng thưởng hắn cũng không dám nhận quá nhiều.

Vì thế chết sống lúc này liền không cần, cuối cùng vẫn bị Hàn Nguyệt nhét cho hai lượng bạc. Hắn không chê ít, rốt cuộc bạc ở thời buổi này sử dụng cũng không nhiều, thưởng cho bọn nô tỳ bên dưới, hơn phân nửa vẫn là tiền đồng, cũng chỉ có vị chủ tử này, lần nào thưởng cho hắn đều là bạc, nhiều khi mười lượng, ít khi cũng một hai lượng.

Lấy quá nhiều cũng đuối lý, khó khăn vị này nhờ mình làm việc, đây là chuyện tốt, có đi có lại mới bền lâu.

Lương An đi rồi, Nguyệt Thường cười nói: "Mười hai tấm vải lụa đây, hơn phân nửa đều là loại thích hợp dùng cho mùa thu mùa đông, còn có loại dùng cho mùa xuân, ngài xem chọn mấy tấm đưa đến phòng thêu?"

Bùi Thời Nguyên liếc mắt nhìn: "Cho mẹ cả, tổ mẫu, chọn hai tấm dày dặn chút màu sắc, cho đại tỷ tỷ và tam muội mỗi người hai tấm tươi sáng, đều đưa đến Bùi gia là được."

"Thứ phi, còn có đại thiếu phu nhân nữa." Hàn Nguyệt nói.

"Cho nàng ta? Ngươi quên nàng ta bày mưu tính kế với ta thế nào sao?" Bùi Thời Nguyên nói.

"Nàng ta không tốt, nhưng ngài một mình bỏ qua nàng ta cũng không ổn, vạn nhất nàng ta mang thù nói lung tung thì sao? Nếu ngài không cho ta tự bỏ tiền mua vậy." Hàn Nguyệt nói.

Bùi Thời Nguyên liếc xéo một cái rõ to: "Ngươi tự chọn, không được cho nàng ta đồ tốt."

"Dạ dạ dạ, nô tỳ nhớ kỹ."

Đại thiếu phu nhân kỳ thật cũng không tệ lắm, chỉ là chị dâu em chồng không ưa nhau.

Kỳ thật chuyện bé như con chuột, chỉ là năm ấy đại thiếu phu nhân mới về nhà chồng, cãi nhau với cô nương.

Nói cho cùng chỉ là hai người từ nhỏ được nuông chiều nhất thời không thích ứng với đối phương, cụ thể vì cái gì Hàn Nguyệt đã sớm không nhớ rõ.

Cũng chỉ có cô nương lòng dạ hẹp hòi, năm bốn tuổi đánh nhau với tam công tử còn nhớ kỹ mười mấy năm.

Cả nhà, lại không phải chuyện gì to tát, cố tình bỏ qua đại thiếu phu nhân người ta, gọi là gì chứ?

Hàn Nguyệt mang theo đồ vật trở về Bùi gia, Bùi Thời Nguyên không có việc gì đơn giản nhìn Nguyệt Thường và các nàng thu dọn trang sức và đồ quý giá của nàng.

Có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là: vàng bạc châu báu.

Không xem thì không biết, vừa thấy, ồ, thật không ít a.

Trước khi vào phủ, Bùi lão gia đã lén lút nhét cho hai trăm lượng bạc, lão phu nhân lại quang minh chính đại cho một trăm lượng, phu nhân cũng nhét cho một trăm lượng.

Chưa kể hai trăm lượng ngầm cho, chỉ riêng hai trăm lượng lão phu nhân và phu nhân cho đã thật sự không ít.

Bùi gia cũng coi như gia sản lớn, nhưng Bùi lão gia quan ngũ phẩm một năm bổng lộc là sáu trăm lượng, nhưng cả gia đình ăn uống, cũng không dư dả.

Tuy nói trong nhà còn có sản nghiệp khác, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là tầng lớp trung lưu.

Huống chi lúc ấy trong nhà còn may không ít quần áo, trang sức cũng làm mới.

Di nương của Bùi Thời Nguyên là bán cho Bùi gia, tự nhiên không có bất kỳ của cải nào. Đi còn sớm, cũng không để lại đồ vật.

Tất cả đều do phu nhân xử lý.

Nói thật, ngay cả con gái ruột của phu nhân xuất giá, sắm đồ hồi môn chắc cũng chỉ tốn khoảng năm trăm lượng, bất quá ngầm người ta viện trợ bao nhiêu thì không nói.

Cho nên Bùi Thời Nguyên ra tay cũng hào phóng, nàng hiện giờ có bao nhiêu liền biếu bấy nhiêu.

Bùi Thời Nguyên nhìn những trang sức mang từ nhà mẹ đẻ đến: "Những cái này để riêng ra, đều là nhà mẹ đẻ ta cho."

Nguyệt Thường và các nàng là vào phủ mới đi theo hầu hạ, bất quá cũng biết những trang sức này là Thứ phi mang vào, kỳ thật cũng đều không tệ.

Nhưng so với đồ của hoàng gia thì chắc chắn không bằng.

Bùi Thời Nguyên nhìn một hồi liền không muốn nhìn nữa, dù sao Hàn Nguyệt đều biết những trang sức này là chuyện gì xảy ra, nàng không cần quản nhiều.

"Thứ phi, xảy ra chuyện rồi." Tiểu nha đầu ngoài cửa kêu lên.

"Sao vậy?"

"Hồi Thứ phi, vừa rồi nô tỳ đi phòng thêu lấy đồ, đi ngang qua sân Trịnh Trắc phi, nghe bên trong la hét, nô tỳ liền dừng lại nghe lén một chút, nói là đại công tử ngất xỉu. Nô tỳ sợ gây chuyện, liền chạy nhanh đi rồi."

Bùi Thời Nguyên ừ một tiếng: "Không liên quan đến chúng ta, đừng động."

"Dạ." Tiểu nha đầu Bạc Kiều đáp, rồi đi làm việc.

"Đại công tử chẳng phải chỉ bị cảm lạnh ho khan thôi sao, sao lại ngất xỉu?" Nguyệt Thường khó hiểu.

"Nhìn xem gần đây điện hạ nhà chúng ta gặp bao nhiêu chuyện, trong phủ này nếu có việc cũng không lạ. Coi trọng sân của mình, Nguyệt Thường à, hôm nay ngươi dẫn một tiểu nha đầu qua bên kia trong phủ ở đi. Thời tiết còn chưa lạnh lắm, ngươi tự mình xử lý tốt mọi việc của các ngươi, cho ta giữ cửa trông coi. Gọi người sắp xếp hai nội thị đi trước cùng các ngươi."

Nội thị là hoạn quan, nhưng dù sao sức lực cũng lớn hơn các cô gái, trông cửa vẫn được.

Thứ phi không có tư cách dùng nội thị, tạm thời mượn một chút chắc được?

"Ai, nô tỳ đã biết." Nguyệt Thường biết tác dụng của mình, chính là qua đó trước trông coi sân.

"Thứ phi, ngài thấy chuyện của đại công tử kỳ quặc không?" Nguyệt Nga hỏi.

"Ta cũng không biết, không liên lụy đến ta là được. Có kỳ quặc hay không ai biết được, ta chỉ nghe điện hạ nói, sắp phong vương cho các hoàng tử." Bùi Thời Nguyên nói.

"A, sau khi phong vương, liền phải lập thế tử." Nguyệt Nga nhỏ giọng.

Phía sau nàng không nói nữa.

Trong phủ không có con trai trưởng, chỉ có hai con trai thứ, nếu lập thế tử thì con trưởng được ưu tiên là chắc chắn. Lúc này con trưởng bị bệnh, thật trùng hợp.

Trịnh Trắc phi sao không nghĩ như vậy, vì thế sau khi thái y đến, nàng liền vội vàng hỏi: "Con ta rốt cuộc bị làm sao vậy? Chẳng phải chỉ cảm lạnh thôi sao, sao uống thuốc không thấy đỡ, ngược lại càng thêm nghiêm trọng?"

Các thái y bắt mạch xong cũng không nói ra được nguyên do, chỉ nói đại công tử thể nhược, ngất xỉu là do nhất thời hô hấp không thông.

"Quả thật không thấy bệnh nặng gì, chỉ là phổi khí không yên, có lẽ đại công tử chạy nhảy nóng nảy, đột nhiên dừng lại liền ngất cũng có thể. Thần chờ đổi phương thuốc khác cho đại công tử dùng xem sao."

Trịnh Trắc phi lòng nóng như lửa đốt, nhưng thái y đều nói không sao, nàng còn có thể làm gì?

Chờ thái y đi rồi, nàng cũng không dám trực tiếp cho con ăn theo đơn thuốc này, mà gọi người cầm đơn thuốc đi hỏi các hiệu thuốc trong kinh thành: "Hỏi nhiều mấy nhà, hỏi cho thật rõ ràng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play