"Ủy khuất..." An vương đứng lên: "Là con cháu nhà trời, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn yêu phi làm loạn nước, nhìn ngoại thích chuyên quyền?"
Ứng Thiếu khanh im lặng, với thâm niên của ông, dễ dàng không dám tham gia vào những tranh đấu này.
Bát hoàng tử ngồi trên xe ngựa nói: "Chuyện này ngươi nói ai làm?"
"Thuộc hạ không biết, bất quá chứng cứ rõ ràng như vậy chưa chắc đã là thật. Đông Cung tuy rằng... nhưng người trong bóng tối càng đáng chú ý hơn." Tông Cửu nói.
"Về phủ thôi, ngày mai vào cung rồi nói."
Trong phủ, chính viện đã chuẩn bị xong. Phủ Bát hoàng tử là nơi không thiếu tiền nhất, ngoài bổng lộc, mỗi năm bệ hạ ngầm ban thưởng vô số đồ vật.
Điện Trung Tỉnh cũng thường xuyên mang đồ đến, đây không phải là điều mà tất cả các hoàng tử đều có.
Mười lần, bọn họ vớt vát được một hai lần cũng không ít.
Cho nên chỉ cần là Bát hoàng tử phân phó một việc gì, thì xử lý rất nhanh gọn.
Bùi Thời Nguyên mặc một bộ váy màu vàng nhạt, búi tóc không quá cao rồi ra cửa.
Chính viện, người cũng chưa đến đông đủ.
Bùi Thời Nguyên vừa bước vào, Trương thị và Lâm thị liền vội vàng đứng dậy thỉnh an. Hai người xuất thân thấp kém, không được sủng ái, tuổi lại lớn, ở hậu viện không dám đắc tội ai.
Kỳ thật cũng đáng thương, nếu các nàng cứ mãi là cung nữ, sống còn tự tại hơn.
Nhưng một khi trở thành thị thiếp của hoàng tử, thì cả đời không được ra khỏi phủ.
Hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, kỳ thật vẫn là tuổi xuân thì, đáng tiếc nhìn hai người họ hiện tại, chẳng còn chút tươi tắn nào.
"Thỉnh an Bùi Thứ phi."
"Miễn." Bùi Thời Nguyên đi vào trong.
Diệp thị cũng lại đây thỉnh an: "Thỉnh an Bùi tỷ tỷ, sao hôm nay tỷ tỷ mặc đồ nhạt màu vậy? Da tỷ tỷ trắng, phải mặc màu tươi mới đẹp chứ."
"À, phòng may mới đưa đến cái này thì mặc."
"Ôi, là mắt ta không tốt, màu này tuy nhạt, nhưng đây là hàng dệt thêu mà, nhìn hoa văn này xem. Chỗ tối thế này nhìn không rõ, nếu là dưới ánh mặt trời mới đẹp làm sao." Diệp thị kinh ngạc lại ngưỡng mộ.
Cùng ngày vào phủ, hai người là thứ phi, chỉ có nàng là thị thiếp, tự nhiên là chỗ nào cũng không bằng.
"Kiến thức hạn hẹp, Bùi Thứ phi cái gì mà không có? Vàng ngọc cũng không để trong lòng, một bộ y phục như vậy tính là gì?" Lư Thứ phi bước vào hừ nói.
Bùi Thời Nguyên mặc kệ nàng ta, thẳng tiến đến ngồi xuống.
Phía sau Hạ Thứ phi và Vệ thị cũng đến.
Hạ Thứ phi lớn tuổi hơn một chút, còn sinh được nhị công tử, theo lý thuyết mọi người cũng nên đứng dậy tỏ ý.
Nhưng ở phủ này không có cái lý đó, ngoài miệng hỏi thăm một câu là được.
Các nàng mấy người ngồi xuống xong, hai vị trắc phi trước sau cũng đến.
Dương Trắc phi dắt theo đại cô nương trong phủ, đại cô nương năm nay ba tuổi, xinh xắn như búp bê ngọc.
Trịnh Trắc phi phía sau có nhũ mẫu ôm đại công tử, đại công tử năm nay bốn tuổi, cũng khỏe mạnh kháu khỉnh đáng yêu lanh lợi.
Hạ Thứ phi vừa rồi đến nhưng không mang theo con.
Các nàng đều đến rồi, Hoàng tử phi cũng ra, mọi người thỉnh an nàng, cũng chúc mừng sinh nhật nàng.
Rốt cuộc là sinh nhật, Trần thị thay một bộ váy màu tím, phía trên thêu chỉ vàng hình mẫu đơn, vô cùng trang nhã.
"Các muội muội cứ ngồi, ta đã phái người ra tiền viện chờ, chờ điện hạ về là có thể khai tiệc, chắc cũng nhanh thôi."
Đang nói chuyện, Lý Ý Tầm liền đến.
"Ta về trễ, hôm nay là sinh nhật Hoàng tử phi, mọi người không cần câu nệ lễ tiết." Hắn vung tay lên nói.
Yến hội liền được bày ra ở chính đường chính viện, mọi người cười nói rồi ngồi xuống.
Mỗi người một bàn, giữa sân trống có cầm sư trong phủ đến gảy đàn góp vui.
"Đến đây, hôm nay là ngày lành của nàng, ta kính nàng một chén." Lý Ý Tầm nâng chén.
Hoàng tử phi vội đứng dậy: "Thiếp thân đa tạ điện hạ, cùng điện hạ cạn chén."
Trần thị kỳ thật nhỏ hơn Bát hoàng tử một tuổi, nhưng nhìn lại như lớn hơn vài tuổi.
Quả nhiên sinh nở đối với nữ nhân mà nói rất vất vả, con nàng cũng không giữ được, nhưng người lại già đi không ít.
Mọi người lần lượt kính rượu, tuy nói trong lòng đều không coi Trần thị ra gì, nhưng khi đối diện Bát hoàng tử, diễn đều rất tròn vai.
Rượu quá ba tuần, Bùi Thời Nguyên liền nhìn cầm sư gảy đàn, một bên ăn đồ nguội.
Gia yến cũng chỉ là yến, không có món đặc biệt nào khiến nàng thích.
Mãi đến khi có một món canh được dọn lên, nàng mới ăn uống ngon miệng.
"A, cua năm nay chắc là đúng mùa rồi nhỉ?" Lư Thứ phi cười nói: "Canh gạch cua này mùi vị không tệ đâu."
"Chẳng phải sao, vậy mà không nhớ ra." Trịnh Trắc phi cười nói: "Hoàng tử phi không thích cái này, trong phủ cũng ít thấy."
"Muội muội nói khách khí quá, ta không thích, muội muội nếu thích ăn, phòng bếp chẳng lẽ lại không cho muội muội ăn sao? Ngày mai liền bảo người ra ngoài mua ít về, cho muội muội đỡ thèm." Trần thị cười nói.
"Vậy đa tạ Hoàng tử phi." Trịnh Trắc phi nói.
"Cua tính hàn, ăn ít cũng tốt." Dương Trắc phi ý có điều chỉ.
Lúc này các nữ nhân, chỉ cần nhắc đến hai chữ "tính hàn", liền không có ai không liên tưởng đến chuyện sinh nở.
Bùi Thời Nguyên không để bụng: "Đã có canh cua, vậy chắc trong phủ hiện giờ có cua sống rồi nhỉ? Điện hạ, thiếp muốn ăn."
Mọi người ngẩn người, chưa thấy ai đòi ăn một cách thẳng thừng như vậy.
Lý Ý Tầm nhướng mày, không tính là quá bất ngờ: "Không nghe thấy sao? Cua tính hàn, nàng còn muốn ăn?"
"Nhân sinh vội vã mấy chục năm, ai mà chẳng sống không đủ rồi chết, thừa lúc còn trẻ, muốn ăn chút gì thì cứ ăn nhiều vài miếng có sao? Điện hạ ăn không?" Bùi Thời Nguyên hỏi.
"Ha ha ha, vậy mang lên đi. Ta là nam tử, còn sợ tính hàn sao? Tự nhiên phải no bụng trước rồi mới nghĩ đến chuyện khác." Lý Ý Tầm nói.
"Nhưng đừng chỉ có điện hạ và Bùi muội muội ăn, thiếp cũng thèm lắm." Trịnh Trắc phi nói.
"Vậy lấy nhiều mấy con lên, ai thích ăn thì cứ ăn." Lý Ý Tầm phất tay.
Hắn vốn là người không câu nệ tiểu tiết, Trần thị ở phương diện này không hợp với hắn, mấy năm qua không ít lần mất hứng.
Trần thị có lẽ đúng, sống theo quy củ của những năm này.
Không ai sai cả, chỉ là không nên làm vợ chồng.
Bất quá trải qua nhiều chuyện, Trần thị cũng hiểu rõ rất nhiều việc mình không thể ngăn cản, giống như giờ phút này, nàng cũng không cố gắng ngăn cản.
Trần thị đánh giá Bùi Thời Nguyên.
Bùi thị, trẻ tuổi, xinh đẹp, ngang ngược, gan lớn, từ khi vào phủ năm tháng qua, vẫn luôn là như vậy.
Nàng có chuyện gì đều dám nói, chưa bao giờ giấu giếm.
Tính tình thất thường, hễ có tính là phải phát, cũng không kiêng nể ai, nghe nói nàng còn dám giận dữ với Bát hoàng tử.
Nhưng Bát hoàng tử, người luôn cao cao tại thượng được người nâng niu trong lòng bàn tay, lại cũng chịu đựng tính khí của Bùi thị.
Mấy người phụ nữ trong hậu viện này, mỗi người một tính, nhưng không ai dám tùy tiện với hoàng tử như vậy.
Cua rất nhanh được dọn lên, cua lúc này không tính là quá lớn, cơ bản đều là cua cái.
Bùi Thời Nguyên có chút thất vọng, bất quá nghĩ lại cua đực còn chưa đến mùa.
Nàng dùng dụng cụ mở cua rất nhanh nhẹn, dụng cụ mở cua hiện giờ không gọi là cua tám món, bất quá gọi là gì không quan trọng, dùng tốt là được.
Trước mặt mỗi người đều bày một con cua, nhưng rõ ràng, mọi người đều kiêng dè thứ này.
Tính hàn là một mặt, còn một mặt nữa là không phải ai cũng có thể làm việc mở cua này một cách tao nhã.