Nhưng hắn vẫn còn chút lương tâm, cảm thấy chuyện này ít nhiều cũng liên quan đến mình, nên đứng ra hòa giải, nói với mọi người: "Lý tiểu thiếu chủ còn trẻ, ra tay không cẩn thận cũng là chuyện thường, dù sao A Đông cũng không bị thương, Lý tiểu thiếu chủ bồi thường đồ đạc hư hỏng trong tiệm là được."
Tạ Thư Từ vừa rồi xả thân cứu A Đông, tinh thần này khiến mọi người có cái nhìn khác về hắn. Thấy hắn chủ động giải vây cho Lý tiểu thiếu chủ, những người khác cũng không nói gì, dần dần tản đi.
Lý tiểu sát tinh vội khom lưng hành lễ với chưởng quầy: "Ngươi yên tâm, đồ vật bị đập hỏng ta sẽ bồi gấp đôi. Ta cũng sẽ cho đứa nhỏ này 2 viên đan dược cường thân kiện thể, coi như bồi thường."
Một viên đan dược đối với người thường mà nói vô cùng quý giá, sắc mặt chưởng quầy vẫn khó coi, nhưng không làm khó hắn nữa.
Tạ Thư Từ không muốn đối đầu với Lý tiểu sát tinh, dù sao nguyên thân trước kia trêu chọc hắn, giờ hắn thay thế thân phận nguyên thân, tự nhiên phải chịu trách nhiệm.
Tạ Thư Từ cảm thấy mình và Lý tiểu sát tinh huề nhau, quay đầu thấy Tạ An vịn tường đứng đó, lập tức đỡ lấy cánh tay hắn, đặt tay hắn lên môi mình, hỏi: "Ngã đau không?"
Hắn vừa nói vừa liếc nhìn Lý tiểu sát tinh đang lấy đan dược bồi chưởng quầy.
Tạ An mím môi lắc đầu.
"Vậy thì tốt." Tạ Thư Từ buông tay hắn ra, không nhịn được hít một hơi, hắn nửa dựa vào tường xoa nhẹ cổ, khẽ chạm vào đã đau, chắc là sưng lên rồi.
Vừa rồi trong tình thế cấp bách hắn không biết chuyện gì xảy ra, hắn nhìn quanh đám người, muốn biết ai tốt bụng cứu mạng mình, nhưng không thấy ai cả, có lẽ là vị Lôi Phong nào đó không muốn lưu danh.
Tạ An đứng yên bên cạnh Tạ Thư Từ, thần sắc bình thản, như không biết gì, nhưng khi ánh mắt hắn dừng lại ở một chỗ, Lý tiểu sát tinh ở đằng xa cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, hắn cảm nhận được nguy hiểm, nắm chặt bội kiếm bên hông, quay đầu nhìn về phía nơi phát ra hơi thở nguy hiểm.
Vừa quay đầu, hắn thấy Tạ Thư Từ và Tạ An đang yên lặng đứng bên cạnh.
Sau khi bồi bạc và đan dược cho chưởng quầy, Lý tiểu sát tinh nhìn Tạ Thư Từ, do dự một lát.
Ánh mắt hắn nhìn Tạ Thư Từ có chút phức tạp.
Tư chất của hắn tốt hơn Tạ Thư Từ rất nhiều, bình thường cứu một đứa trẻ khỏi kiếm phong dễ như trở bàn tay, nhưng vừa rồi hắn bị dọa choáng váng, đầu óc trống rỗng, tứ chi như đeo chì, khó cử động.
Hắn không ngờ Tạ Thư Từ mà hắn ghét nhất lại mạo hiểm tính mạng cứu đứa bé kia, điều này khiến hắn rất phức tạp.
Một mặt hắn cảm thấy Tạ Thư Từ vô sỉ, mặt khác lại cảm kích và bội phục Tạ Thư Từ đã bảo vệ đứa bé. Dù cuối cùng cứu họ là cái bàn từ đâu bay tới, nhưng điều này cũng đủ thay đổi cái nhìn của Lý tiểu sát tinh về Tạ Thư Từ.
Hơn nữa, Tạ Thư Từ nói chuyện với thiếu niên bên cạnh vài câu, xem ra, thiếu niên kia không chỉ mù, mà còn không nghe và không nói được, Tạ Thư Từ phải giao tiếp với hắn bằng cách viết lên lòng bàn tay hoặc chạm vào, tuy rất phiền phức, nhưng Tạ Thư Từ không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, thiếu niên cũng không hề bài xích hắn.
Xem ra, có lẽ mình đã hiểu lầm hắn.
Tạ Thư Từ cảm thấy phía sau lưng sưng lên đau nhức, vừa r*n rỉ vừa phát hiện có người đứng trước mặt. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Lý tiểu sát tinh đang đứng đó với vẻ mặt khó xử.
"Làm gì? Còn muốn đánh nhau? Ta nói cho ngươi biết đánh nhau thì được, liều mạng thì không, ta giờ quý mạng lắm." Tạ Thư Từ tưởng hắn đến gây sự nên giọng điệu lập tức mạnh mẽ.
Lý tiểu sát tinh có vẻ không tình nguyện, dưới ánh mắt cảnh giác của Tạ Thư Từ, hắn bĩu môi, chắp tay khom người với Tạ Thư Từ: "Đa, đa tạ."
Tạ Thư Từ vội xua tay: "Ngươi đừng tự dát vàng lên mặt, ta đâu có vì ngươi."
Lý tiểu sát tinh tức giận, nghiến răng: "Dù ngươi vì cái gì, ngươi thật sự đã giúp ta. Tạ Thư Từ, tuy rằng ta vẫn khinh bỉ thủ đoạn của ngươi, nhưng ngươi nguyện ý xả thân cứu người, bản tính không xấu. Ta hy vọng ngươi hiểu thích một người là phải có tình cảm từ cả hai phía, tuyệt đối không được dùng thủ đoạn bỉ ổi."
Hắn hết lần này đến lần khác nói "khinh bỉ" rồi lại "bỉ ổi", tuy rằng chuyện đó không phải Tạ Thư Từ làm, hắn cũng thấy hơi khó chịu, nhíu mày qua loa: "Biết rồi, biết rồi. Ta đã nói rồi mà, ta bị mù nên mới ra tay với ngươi."
Sắc mặt Lý tiểu sát tinh khó coi hơn, nhưng cuối cùng không muốn dây dưa với Tạ Thư Từ nữa, chắp tay nói: "Dù sao ngươi đã giúp ta, chuyện trước kia coi như xóa bỏ hết, từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng."
Tạ Thư Từ còn mong như vậy ấy chứ, hắn định giơ tay đáp lễ Lý tiểu sát tinh, ai ngờ động đến vết thương sau lưng, đau đến run người.
Lý tiểu sát tinh thấy vậy, nhớ lại chuyện khối gỗ rơi xuống đè lên người Tạ Thư Từ, trong lòng có chút áy náy, lấy từ trong ngực ra một lọ đan dược: "Xin lỗi, ta đã hứa với Tạ gia gia là không truy cứu nữa, đây là bồi thường cho ngươi..."
Hắn chưa nói hết câu, Tạ An vẫn luôn im lặng bỗng nhiên có động tác.
Hắn bước lên một bước, tựa hồ muốn đến gần Tạ Thư Từ, nhưng lại vướng phải một đoạn chân ghế gãy, khối gỗ cứng bay lên, đánh mạnh vào ống chân của Lý tiểu sát tinh.
"A!"
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Lý tiểu sát tinh đau đớn kêu lên một tiếng, nửa chân mất lực, "Bùm" một tiếng quỳ xuống trước mặt Tạ Thư Từ.
Lọ đan dược rơi khỏi tay, lăn đến bên chân Tạ An.
Tạ An hoàn toàn không biết gì, bước chân lên đá văng lọ đi.
Đồng thời, hắn vươn tay nắm lấy Tạ Thư Từ.
Tạ Thư Từ nhìn biến cố bất ngờ, vẻ mặt ngơ ngác.
Đầu gối Lý tiểu sát tinh đập mạnh xuống đất, xương cốt kêu "Rắc" một tiếng, hắn nhất thời quên cả phong độ, nửa người nhào vào chân Tạ Thư Từ, nhăn nhó khuôn mặt tuấn tú, kêu rên lớn tiếng.
"Tê... Đau đau đau..." Lý tiểu sát tinh nước mắt sắp trào ra, hắn bực bội ngẩng đầu nhìn Tạ An một cái, vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ, hỏi Tạ Thư Từ: "Hắn cố ý phải không?"
Tạ Thư Từ trừng hắn, che mu bàn tay Tạ An, trấn an vỗ nhẹ hai cái, ý bảo mình ở bên cạnh.
"Ngươi đừng lấy bụng ta đo lòng người, tiểu hạt... Tạ An không nhìn thấy cũng không nghe thấy, căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Hắn trước kia nhìn được, nên có chút không thích ứng." Tạ Thư Từ giải thích.
Tạ An nắm lấy tay Tạ Thư Từ, im lặng cúi đầu đứng sang một bên, hoàn toàn không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh.
Lý tiểu sát tinh bực bội bĩu môi, bò dậy từ mặt đất, ngồi xuống dùng linh lực chữa thương, thỉnh thoảng liếc nhìn Tạ An với ánh mắt đầy nghi ngờ, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
"Uy," Tạ Thư Từ đá nhẹ vào người hắn, "Còn đứng lên được không?"
Lý tiểu sát tinh tức giận nói: "Ta có tên!"
Tạ An đột nhiên kéo tay Tạ Thư Từ, Tạ Thư Từ nghiêng đầu nhìn hắn, thấy Tạ An mấp máy môi hỏi: "Gặp rắc rối gì sao? Có bị thương không?"
Không nhắc thì thôi, nhắc đến Tạ Thư Từ mới thấy lưng nóng rát, hắn nắm tay Tạ An đặt lên môi, nói: "Không sao, vừa rồi bị gió thổi ngã thôi."
Tạ An: "..."
Tạ Thư Từ chắc chắn không phải mình ảo giác, hắn thấy được một tia cạn lời trên khuôn mặt vô cảm của Tạ An.
Lý tiểu sát tinh cũng cạn lời, ngước mắt nhìn bọn họ, ánh mắt dừng lại trên môi Tạ Thư Từ.
Tạ Thư Từ nắm lấy tay thiếu niên đặt lên môi, hơi thở phả vào da thiếu niên, khi hắn nói chuyện, đôi môi mềm mại cọ vào tay thiếu niên.
Thiếu niên dường như đã quen với sự thân mật này, trên mặt không hề có chút mất tự nhiên nào.
Lý tiểu sát tinh không biết nghĩ đến điều gì, tai bỗng đỏ lên, lẩm bẩm: "Vô sỉ..."
"Ta không nhìn thấy, đừng gạt ta. Có bị thương không?" Tạ An không tin lời hắn, hơi nhíu mày, buông tay sờ soạng khắp người Tạ Thư Từ.
Tạ Thư Từ không kịp ngăn cản, Tạ An ấn tay lên xương bướm bên phải sau lưng hắn, Tạ Thư Từ đau đến run người, Tạ An lập tức rụt tay lại, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không..." Tạ Thư Từ theo bản năng muốn giải thích, bị thương không phải chuyện hay ho gì, dù hắn có chút nhu nhược, nhưng vẫn rất sĩ diện.
Nhưng vừa nói được một chữ, bỗng nhớ ra Tạ An không nghe thấy, hắn im lặng.
Tạ An có vẻ hơi giận, mặt mày phủ một lớp sương lạnh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng chạm vào vùng lưng bị thương của Tạ Thư Từ, đại khái là thông qua phản ứng của Tạ Thư Từ để xác định phạm vi bị thương.
Tạ Thư Từ đau đến muốn chết khi bị hắn chạm vào, hắn cắn răng nhịn xuống, trừ lần đầu tiên Tạ An chạm vào xương bướm, hắn không có phản ứng gì.
Lý tiểu sát tinh nhìn Tạ An sờ soạng lưng Tạ Thư Từ, suy nghĩ đã bay lên tận mây xanh.
Tạ Thư Từ hạ độc hắn, còn suýt chút nữa...
Trước mắt lại thân mật với người khác, thật không ra gì!
Tạ Thư Từ không biết rằng hình tượng mà hắn vất vả xây dựng trong lòng Lý tiểu sát tinh đã sụp đổ trong vô hình.
"Ta không bị thương gì, chỉ là vai bị va vào một chút." Tạ Thư Từ đỡ mu bàn tay Tạ An nói.
Tạ An sắc mặt càng lạnh hơn, đột ngột giơ tay vỗ mạnh vào lưng Tạ Thư Từ.
"Ngọa tào!" Tạ Thư Từ suýt chút nữa nhảy dựng lên, khuôn mặt ngoan ngoãn nhăn nhó như bánh bao, "Ngươi đánh thật đấy à?"
Lý tiểu sát tinh cười khúc khích, "Đáng đời!"
Biết hắn giấu mình, Tạ An không muốn nói gì.
Hắn nghiến răng, lật tay Tạ Thư Từ lại, viết vào lòng bàn tay hắn: "Ngươi chê ta là người mù, cái gì cũng không nói cho ta, có một ngày ngươi chết trước mặt ta, ta cũng không biết."