Tạ An thần sắc điềm đạm, tiểu chong chóng bị giật lấy, liền thưởng thức một con ly sứ màu đen. Hắn ngón tay rõ ràng, ly sứ rẻ tiền ở trong tay hắn xoay chuyển, giá trị con người lập tức tăng lên không ít, nhìn thế nào cũng thấy đẹp.
Chưởng quầy không biết hắn nghĩ gì, thở dài: "Nói ra thì dài lắm."
"Vậy ngươi nói ngắn gọn."
"Tối hôm qua, con của Trương đại nương ở vách bên cạnh đã chết."
Tạ Thư Từ rụt cổ lại, theo bản năng hướng Tạ An lại gần một chút.
Tạ An phát hiện, nhẹ nhàng đặt tay lên vai hắn.
Tạ Thư Từ vừa sợ hãi vừa tò mò, cảm giác giống như khi xem phim kinh dị, hắn che hai tai của A Đông lại, không cho nó nghe, sau đó hỏi chưởng quầy: "Hắn chết thế nào?"
"Bị yêu quái cắn chết."
Nói đến đây, chưởng quầy lo sợ nhìn Tạ An một cái, rồi nói: "Ta Nghe Nói, con yêu quái đó cứ cách một ngày lại phải giết một người."
Tạ Thư Từ bực mình, yêu quái giết người, ngươi cứ nhìn người mù nhà ta làm gì?
Tạ An hơi mím môi, tay phải đặt trên vai Tạ Thư Từ, ngón trỏ vô thức gõ hai cái.
Tạ Thư Từ giơ tay búng tay trước mặt chưởng quầy: "Hoàn hồn đi Lão Đại ca, dù người mù nhà ta có đẹp trai, ngươi cũng không cần nhìn đến rớt cả tròng mắt ra thế chứ."
Chưởng quầy: "..."
Chưởng quầy ho khan một tiếng, không dám nhìn Tạ An nữa, nói với Tạ Thư Từ: "Tóm lại Tạ công tử, trước khi bắt được yêu quái, xin hãy ở trong phòng, đừng ra ngoài, tránh gây thêm chuyện."
"Không được, ngày mai ta còn phải đưa Tạ An đi y quán châm cứu. Lão đại phu nói không lâu nữa hắn có thể nghe thấy âm thanh." Tạ Thư Từ nhíu mày.
Chưởng quầy cũng nhíu mày theo, vội vàng liếc nhìn Tạ An, thần sắc do dự, hắn nắm chặt tay, há miệng muốn nói gì, nhưng lại thôi.
Hắn dặn dò: "Nghe Lý tiểu thiếu chủ nói, yêu vật kia có thể điều khiển gia cầm, ngươi ra ngoài nhớ cẩn thận, nhất định đừng ở bên ngoài lâu."
A Đông lay tay Tạ Thư Từ xuống, chống eo nói: "Cha, Tiểu Từ ca ca là tu sĩ, yêu quái gặp hắn một chiêu đã quỳ xuống xin tha rồi, cha đừng lo lắng cho hắn."
"..." Tạ Thư Từ tủng mũi, hơi chột dạ.
Lý do thoái thác của hắn lừa trẻ con dưới 7 tuổi thì được, người bình thường nghe vào tai đều biết hắn đang khoác lác.
Chưởng quầy thấy buồn cười, xoa đầu A Đông, nói: "Vậy mấy ngày nay con đi theo Tiểu Từ ca ca, cha còn bận việc, đừng làm phiền Tiểu Từ ca ca, biết không?"
A Đông đáp lời, chưởng quầy liền rời đi.
Ba người Tạ Thư Từ dùng bữa trưa ở đại đường, A Đông đem hết đồ chơi của nó ra bày, hai người ngồi trên đất chơi rất vui vẻ.
Tạ Thư Từ là trùm trẻ con, đặc biệt hợp với trẻ nhỏ, những trò chơi người thường thấy ấu trĩ hắn có thể chơi rất hăng say.
"Ngươi thua rồi!"
Tạ Thư Từ cầm "Đại tướng quân" bằng gỗ của mình, đánh bại toàn bộ quân gỗ của A Đông, giơ tay lên ăn mừng.
"Ô ô ô..." A Đông nức nở, mắt ngấn nước, chậm rãi dí cái trán đỏ ửng lại gần, nhỏ giọng xin tha: "Tiểu Từ ca ca nhẹ thôi."
Tạ Thư Từ đặt ngón cái lên ngón giữa, để bên miệng thổi một hơi, rồi búng trán A Đông một cái.
"A! Tiểu Từ ca ca! Đau quá a!" A Đông nước mắt sắp trào ra, tay bụm trán, vẻ mặt hờn dỗi.
Tạ Thư Từ cười lớn mấy tiếng, chỉ vào A Đông nói: "Cấm khóc, đã cá cược thì phải chịu thua!"
A Đông bĩu môi, tức tối xô ngã con rối gỗ, quay lưng về phía Tạ Thư Từ, "Ta không chơi với ngươi nữa."
"Ồ, còn giận dỗi à?" Tạ Thư Từ chọc chọc cánh tay hắn.
"Hừ." A Đông quay đầu trừng mắt nhìn hắn một cái.
"Được rồi, chỉ là ăn mấy cái búng trán thôi mà? Nam tử hán đại trượng phu giận cái gì?"
A Đông lập tức phấn chấn đứng dậy, phủi phủi bụi trên mông, tung tăng chạy đến bên cạnh Tạ An.
Tạ An đang cầm bút lông luyện chữ, đột nhiên bị hắn kéo tay áo, mực nhất thời nhỏ xuống giấy Tuyên Thành, làm hỏng một bức thư pháp đẹp.
Tạ Thư Từ cũng đứng lên, phủi bụi đi đến bên cạnh hai người.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua trang giấy, tiểu người mù viết chữ rất đẹp, phóng khoáng, tự do tự tại, có điều viết cái gì thì Tạ Thư Từ không nhận ra.
A Đông nắm tay Tạ An áp lên mặt mình, hoàn toàn không phát hiện trên tay Tạ An dính mực, lần này bôi toàn bộ lên mặt hắn.
Hắn còn chưa kịp mách, Tạ Thư Từ đã ôm vai Tạ An cười đến không thẳng nổi lưng.
"Ha ha ha... Tiểu hoa miêu." Tạ Thư Từ chỉ vào A Đông, tiếng cười càn rỡ khiến hắn tức giận.
A Đông lập tức đỏ mặt, dùng tay lau mặt, lại vô tình làm mực lem luốc hơn, chẳng khác gì Bao Thanh Thiên.
"Phốc ha ha..." Tạ Thư Từ hoàn toàn không có ý thức của một đại ca ca, cười đến đỏ cả mặt.
A Đông bĩu môi, nước mắt lã chã rơi xuống.
Tạ An đoán chừng biết Tạ Thư Từ đang cười, mấy ngày nay Tạ Thư Từ luôn trêu A Đông khóc, hắn không cần nhìn cũng biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa thấy nhiều không lạ, đã có một đại ca ca bướng bỉnh như vậy, A Đông vẫn thích quấn lấy hắn.
Tạ An ôn hòa xoa mu bàn tay Tạ Thư Từ, mở miệng hỏi: "Lại bắt nạt hắn?"
Tạ Thư Từ nghiêng đầu, môi nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay hắn, nói: "Cái này đâu gọi là bắt nạt, ta đang đùa với hắn thôi."
Trêu chọc người đủ rồi, Tạ Thư Từ dắt A Đông ra hậu viện rửa mặt, khi trở lại, đại đường đã có thêm vài người.
Mấy người kia mặc thanh cẩm vân bào thống nhất, bên hông đeo kiếm, ai nấy thân hình cao lớn, khí vũ bất phàm, vừa nhìn đã biết không phải người thường.
Trong đó có 2 đệ tử vây quanh Tạ An, nói chuyện không ngừng, bọn họ có lẽ không biết tiểu người mù không nghe thấy, còn tưởng rằng hắn cố ý không để ý đến họ.
Tạ An cũng nhận ra có người khác bên cạnh, buông bút mực ngồi xuống cạnh bàn, thần sắc lạnh nhạt.
"Tiểu công tử, chưởng quầy ở đâu?"
"Vì sao không nói gì?"
"Được rồi Lý Bạch, đừng thấy mỹ nhân là bất kể nam nữ có được không?"
Đệ tử bị gọi là Lý Bạch trợn mắt, "Đừng nhiều chuyện."
Tạ Thư Từ thấy bọn họ vây quanh tiểu người mù, nhíu mày, dắt A Đông đi tới, "Tránh ra, đây là chỗ của ta."
Giọng nói của hắn thu hút sự chú ý của mọi người, Lý Bạch trợn to mắt nhìn hắn, đột nhiên đập bàn, rút kiếm chỉ thẳng vào Tạ Thư Từ, quát lớn: "Họ Tạ kia, ngươi còn dám xuất hiện?!"
Tạ Thư Từ liếc mắt, vừa thấy trang phục của bọn họ, liền biết là đệ tử của Lý Tùng.
"Ta vì sao không dám xuất hiện? Thiếu chủ nhà ngươi không nói cho ngươi, chúng ta đã hóa giải hiềm khích trước kia rồi sao?"
"Ta nhổ vào! Thiếu chủ sẽ không... Thiếu chủ, ngươi đến rồi à? Thằng nhãi Tạ Thư Từ này cũng ở đây..."
Vừa lúc Lý Tùng đầy vẻ mệt mỏi đi đến, Lý Bạch vốn định mách tội, ai ngờ Lý Tùng liếc Tạ Thư Từ một cái, ánh mắt thoáng bối rối, thế mà làm lơ.
"Không cần ồn ào lớn tiếng, yêu vật còn không biết trốn ở đâu." Lý Tùng nói.
Dứt lời, hắn xoay người đóng cửa lớn lại.
Chưởng quầy từ trên gác xép đi xuống, Lý Tùng giải thích: "Yêu vật tối qua xuất hiện ở gần đây, e rằng còn chưa rời đi, ta cùng các sư huynh đệ tạm thời quấy rầy một chút."
Chưởng quầy vừa nghe yêu quái còn ở gần đây, mặt lập tức trắng bệch.
Lý Tùng thấy mặt hắn không còn chút máu, an ủi: "Không cần lo lắng, yêu vật không có sát tính lớn, chỉ là sự việc có nguyên nhân, hôm nay chắc sẽ không động thủ với người khác."
Chưởng quầy đành gật đầu, dẫn một số đệ tử vào phòng nghỉ ngơi.
Tạ Thư Từ cũng đưa A Đông về phòng, cùng Lý Tùng ngồi bên cạnh Tạ An.
Tạ Thư Từ chào hỏi Tạ An trước, Tạ An nắm lấy tay hắn, lặng lẽ phân biệt một lát, xác nhận là Tạ Thư Từ, hắn thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Bọn họ là ai?"
Lý Tùng tự rót cho mình một ly trà, ánh mắt thoáng dừng lại trên bàn tay đang nắm chặt của Tạ Thư Từ và Tạ An, rồi nhanh chóng dời đi.
"Mấy đệ tử tiên môn, dọa đến ngươi?" Tạ Thư Từ viết lên lòng bàn tay hắn.
Tạ An lắc đầu, "Không có."
Lý Tùng đuổi theo yêu quái cả đêm, vốn đã mệt mỏi rã rời, nhưng hiện tại hắn cũng không muốn về nghỉ ngơi.
Hình ảnh Tạ Thư Từ tối qua vẫn còn rõ ràng trước mắt, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, vẻ mặt ủy khuất, vạt áo hé lộ bắp chân, còn có hành động thân mật của hắn với người mù kia, khiến trong lòng Lý Tùng có một cảm giác kỳ lạ.
"Các ngươi ngày thường vẫn giao tiếp như vậy?" Lý Tùng hỏi.
"Đúng vậy, còn có cách đơn giản hơn. Ta có thể đọc khẩu hình, Tạ An có thể thông qua môi cọ xát da và khóe miệng để phân biệt âm thanh."
Đọc khẩu hình...
Dùng môi cọ xát da...
Mặt Lý Tùng đỏ lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, hắn nghẹn khí, một lúc lâu mới thốt ra hai chữ: "Hạ lưu!"
Tạ Thư Từ trừng mắt nhìn hắn, "Ngươi bị bệnh à?"
"Ngươi mới bị bệnh!"
"Đúng, ta mắc bệnh thích nam nhân, ngươi còn mắng ta, ta sẽ lây bệnh cho ngươi!"
Mặt Lý Tùng gần như nhỏ máu, "Ngươi dám?!"
Tạ An sờ soạng ngón tay Tạ Thư Từ, động tác khựng lại trong giây lát.
Tạ Thư Từ là vua mồm mép, Lý Tùng không cãi lại hắn, không lâu sau đã tức đến lệch cả mũi.
Thấy hắn mặt đen không nói gì, Tạ Thư Từ đắc ý ngẩng cằm lên.
Lý Tùng vẫn còn giận dỗi, thấy Tạ Thư Từ và Tạ An viết chữ lên lòng bàn tay, viết qua viết lại, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Ngươi và hắn, rốt cuộc là quan hệ gì?"
Tạ Thư Từ không có bản lĩnh gì ngoài việc thích trả thù vặt, nhớ lại việc mình bị Lý Tùng đuổi theo chạy khắp phòng, hắn định ghê tởm hắn một chút, dù sao người mù cũng không nghe thấy.
"Hắn là nhân tình của ta a, ngươi sao không có chút nhãn lực nào vậy, chuyện này còn nhìn không ra sao." Tạ Thư Từ nắm lấy tay Tạ An, cố ý huơ huơ trước mặt Lý Tùng, thấy sắc mặt Lý Tùng như nuốt phải ruồi bọ, thể xác và tinh thần vô cùng sảng khoái.