Yến Cẩm Châu ở trong ánh mắt kinh ngạc của Vạn vật chi linh gật đầu.

Vạn vật chi linh một hồi lâu không phản ứng lại, đợi đến khi hoàn hồn, nhịn không được ôm lấy đầu kêu to lên, không biết là vì hưng phấn, hay là khó có thể chấp nhận sự thật, "A a a, tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"

Yến Cẩm Châu rất muốn bịt miệng Vạn vật chi linh lại, "Củ cải nhỏ, ngươi đừng kêu, lát nữa làm kinh động Ngôn Hạo bọn họ."

Vạn vật chi linh lúc này mới ngừng thét chói tai, nó bay đến trước mặt Yến Cẩm Châu, cẩn thận hỏi, "Châu Châu, ngươi không nói đùa đấy chứ?"

Yến Cẩm Châu vô cùng nghiêm túc nói, "Không có."

"Vậy sao lại có năm cái được?" Vạn vật chi linh lâm vào lẩm bẩm.

Yến Cẩm Châu cứ nhìn Vạn vật chi linh như vậy, ánh mắt phức tạp, xem ra củ cải nhỏ sống hơn trăm năm này cũng không biết nguyên nhân.

Một lúc lâu sau, Vạn vật chi linh mới bình tĩnh lại, vội bay tới an ủi Yến Cẩm Châu, "Châu Châu, không sao đâu, đợi ta mạnh hơn, sẽ có được nhiều truyền thừa hơn, đến lúc đó nhất định sẽ biết nguyên nhân."

Yến Cẩm Châu cũng không quá lo lắng, dù sao sự thật cũng không thể thay đổi được, "Là phúc thì không phải họa."

Vạn vật chi linh hào hứng nói, "Không sao đâu Châu Châu, dù là họa, cũng còn có ta mà."

Yến Cẩm Châu dùng giọng đùa cợt nói, "Ngươi chỉ là một củ cải, có thể làm gì?"

Vạn vật chi linh ưỡn ngực, ra vẻ ta rất giỏi, "Ta có thể làm nhiều lắm, sau này ngươi sẽ biết."

Yến Cẩm Châu cười lắc đầu, "Được rồi, ta muốn tu luyện, tranh thủ sớm tiến vào tầng thứ hai."

"Cố lên."

……

Việc Yến Cẩm Châu dùng Tẩy Tủy Đan trở thành tu sĩ lan truyền nhanh như gió khắp thôn xóm...

Dưới gốc cây hồng linh quả ở cửa thôn, tụ tập rất nhiều người, chủ đề chính là Yến Cẩm Châu.

Chu Tùng Lương hỏi Hạ Nhất Giang, vẻ mặt khó tin, "Thật hay giả, Yến Cẩm Châu thật sự trở thành tu sĩ?"

Hạ Nhất Giang tặc lưỡi hai tiếng, vẻ mặt rối rắm, "Hình như là thật sự, vừa rồi ta đi ngang qua Yến Cẩm Châu, cảm giác được dao động linh lực, cái này chỉ có tu sĩ mới có."

Chu Tùng Lương vẫn không tin lắm, "Thật sự thành tu sĩ rồi á?"

Hạ Nhất Giang liếc hắn một cái, tức giận nói, "Nếu ngươi không tin, lát nữa Yến Cẩm Châu từ trấn trên trở về, tự mình cảm nhận đi."

"Hắn khi nào về?"

Hạ Nhất Giang nhìn trời, "Chắc không lâu nữa đâu, đợi một chút đi, chuyện này chưa chắc chắn, mọi người đều không yên tâm."

Chu Tùng Lương gật đầu, "Vậy ta sẽ ở đây đợi hắn, hôm nay nhất định phải nghiệm chứng chuyện này."

Lý Lương Thanh đi tới, nhìn hai người một cái, "Các ngươi biết Yến Cẩm Châu sinh ra linh căn gì không?"

Hạ Nhất Giang không có ý tốt nói, "Còn có thể là linh căn gì? Ta thấy chắc là Hỏa linh căn vô dụng thôi, hắn là kẻ bị bỏ rơi, vốn dĩ đã bị Thiên Đạo vứt bỏ, không thể nào tốt được."

Chu Tùng Lương phụ họa nói, "Ta cũng hy vọng là Hỏa linh căn, nếu hắn sinh ra Mộc linh căn, chẳng phải sẽ khoe khoang đến tận trời trước mặt chúng ta sao?!"

Lý Lương Thanh ngập ngừng nói, "Hình như cũng đúng."

Chu Tùng Hạo từ trấn trên trở về, thấy nhiều người như vậy, vội vàng đi tới chào hỏi, sau đó có người hỏi hắn có thấy Yến Cẩm Châu không, hắn nói, "Ở phía sau, sắp đến rồi."

Khi Yến Cẩm Châu vừa đến cửa thôn, liền thấy đám đông dân làng đang "nhón chân mong đợi" hắn, cứ như hắn là con khỉ trong đoàn xiếc thú, không chỉ xem mà còn săm soi, điều này khiến hắn vô cùng khó chịu. "Nhìn gì mà nhìn, chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"

Mọi người, "..."

Ngoại trừ Chung Ngôn Hạo, bọn họ thật sự chưa thấy ai đẹp trai hơn Yến Cẩm Châu! Đó là sự thật không thể chối cãi! Hiện tại Yến Cẩm Châu sinh ra linh căn, thân thể thay đổi, cảm giác cũng không khác Chung Ngôn Hạo là mấy, chỉ là hai người thuộc hai kiểu tuấn tú khác nhau.

Hạ Nhất Giang đi lên phía trước đám đông, tức giận nói, "Yến Cẩm Châu, ngươi ăn phải thuốc nổ à? Sao hung dữ vậy?"

Yến Cẩm Châu rất ghét cái kiểu tự cho mình là đúng của đối phương, "Ta hung dữ thì liên quan gì đến ngươi? Ở đây nhiều người như vậy, ngươi cố tình xía vào làm gì?"

Hạ Nhất Giang bị nghẹn họng, "Ngươi..."

Yến Cẩm Châu nói móc, "Ta cái gì mà ta? Các ngươi bày trận này cho ai xem? Ta được hoan nghênh lắm à, hoan nghênh đến nỗi các ngươi tự giác đứng đây xếp hàng chờ?"

Trời ạ, Yến Cẩm Châu sao ăn nói nhanh mồm nhanh miệng thế, hắn vừa nói thì người khác không có đường sống mà nói luôn.

Lý Lương Thanh tính cách khéo léo hơn một chút, thấy không khí căng thẳng, vội vàng ra hòa giải, "Chúng ta ở đây vây xem ngươi, là muốn xem ngươi có phải sinh ra linh căn hay không, đây chẳng phải chuyện tốt sao, mọi người cùng nhau vui vẻ."

Yến Cẩm Châu cười như không cười nói, "Ta sinh ra linh căn, các ngươi thật sự vui vẻ sao? Sao ta không thấy vậy?"

Lý Lương Thanh, "..."

Yến Cẩm Châu chậm rãi đi về phía mọi người, "Ta đoán trong lòng các ngươi bây giờ chắc chắn đang đoán xem ta sinh ra linh căn gì, hơn nữa nhất định hy vọng ta sinh ra Hỏa linh căn, đúng không?"

Mọi người, "..."

"Có điều rất tiếc là không được như ý các ngươi, linh căn của ta là..." Yến Cẩm Châu nhìn mọi người, vẻ mặt khó coi của đối phương làm hắn sảng khoái, "Ta càng không nói cho các ngươi biết."

Mọi người, "..."

Yến Cẩm Châu cố ý trêu đùa bọn họ đấy à? Thật quá đáng!

Yến Cẩm Châu cười một tiếng, sau đó nghênh ngang rời đi.

Mọi người, "..."

Quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo!

Rất lâu sau, Hạ Nhất Giang bất lực hỏi, "Vì sao chúng ta nhiều người như vậy mà đấu không lại một mình Yến Cẩm Châu?"

Bọn họ cũng rất muốn biết câu trả lời cho câu hỏi này.

...

Yến gia.

"Cha, Cha đã về rồi ạ?" Yến Ninh Thần từ trong phòng chạy ra, thân thiết ôm lấy chân Yến Cẩm Châu.

Yến Cẩm Châu cười xoa đầu Yến Ninh Thần, sau đó nắm tay nó đi vào nhà, "Cha mua đồ ăn vặt cho con và Tiểu Nam, lát nữa tự lấy nhé."

Yến Ninh Thần cong mắt gật đầu, "Vâng ạ."

Vào nhà, Yến Cẩm Châu đặt giỏ xuống bàn, sau đó đi ra phía sau vườn, "Trần ca, ta hiện tại có thể trồng linh thực, nhưng nhà ta không có linh điền, ta muốn hỏi các thôn dân có linh điền từ đâu mà có?"

Trần Nhất Thanh đặt linh thực xuống, quay đầu nhìn Yến Cẩm Châu nói, "Có hai cách, một là mua bán, hai là khai hoang."

Yến Cẩm Châu nhíu mày suy nghĩ, mua bán thì người trong thôn coi linh điền như mạng, chắc chắn sẽ không bán, khai hoang thì có thể cân nhắc, "Trần ca, khai hoang cần điều kiện gì không?"

Trần Nhất Thanh nói, "Chỉ cần nói với Thôn trưởng một tiếng, bảo ngài ấy giao khu đất đó cho ngươi, ghi chép lại là được, ngoài ra không có gì cả."

Yến Cẩm Châu cảm kích nói, "Trần ca, ta biết rồi, vậy ta đi xem mấy khu đất hoang đó trước, sớm quyết định."

Trần Nhất Thanh dặn dò, "Yến huynh đệ, nếu có chuyện gì thì báo cho ta một tiếng, ta sẽ đến giúp ngươi."

"Được."

Yến Ninh Thần nghe Yến Cẩm Châu nói vậy, khi hắn vừa bước ra liền vội vàng chạy tới ngăn lại, "Cha, ta cùng ngài cùng đi."

Yến Cẩm Châu Cười Cười với tiểu gia hỏa, thật là quá quấn người, "Đi thôi."

Yến Ninh Thần quay đầu lại hỏi Tiểu Nam, "Tiểu Nam, ngươi có đi không?"

Tiểu Nam vẫy vẫy tay, nói, "Ta không đi, ta muốn phối chế chất dinh dưỡng, các ngươi đi đi."

"Vậy ta đi đây."

"Ân."

Yến Cẩm Châu nắm tay tiểu gia hỏa hướng chân núi đi đến, những vị trí tốt khác đều đã bị chiếm hết, chỉ còn lại những chỗ này để lựa chọn.

Chân núi có một vùng hoang nguyên rộng lớn, thật lòng mà nói hắn rất động tâm. Nếu linh điền nối liền thành một mảnh thì càng dễ xử lý hơn, giờ chỉ xem đất đai đó có thích hợp làm linh điền hay không.

Vạn vật chi linh bay ra, giống như lúc trước bị nhốt trong phòng Tiểu Hắc, vừa ra liền hoạt bát vô cùng, "Châu Châu, ngươi muốn khai hoang a?"

Yến Cẩm Châu gật đầu, "Ân, ta định trồng linh thực."

Vạn vật chi linh khó hiểu nhăn mày, "Trồng linh thực làm gì? Ngươi không phải có thể kiếm linh thạch bằng cách bán chất dinh dưỡng sao?"

Yến Cẩm Châu lắc đầu, "Việc chất dinh dưỡng đã đến giới hạn, không còn không gian phát triển. Hơn nữa ta muốn trồng ra thượng phẩm linh thực để tăng tu vi, linh thực bán bên ngoài cơ bản chỉ là hạ phẩm, trung phẩm, tăng tu vi quá khó."

Vạn vật chi linh nghĩ ngợi rồi nói, "Cũng đúng, Châu Châu yên tâm, ta có thể giúp ngươi chọn."

Yến Cẩm Châu chợt dừng bước, nhìn Vạn vật chi linh, "Ngươi biết?"

Vạn vật chi linh kiêu ngạo nói, "Biết chứ, ta là Vạn vật chi linh, hiểu rõ nhất tập tính của linh thực, nơi nào thích hợp trồng linh thực, ta rõ nhất."

Yến Cẩm Châu cười, "Vậy nhờ ngươi."

Vạn vật chi linh vẫy tay với hai cha con, "Chút lòng thành, đi theo ta."

Chung Ngôn Hạo quay đầu lại liền thấy Yến Cẩm Châu nắm tay Yến Ninh Thần đi tới, giữa không trung còn bay một củ cải nhỏ, "..."

Yến Cẩm Châu chủ động giải thích với Chung Ngôn Hạo, sau đó rẽ một vòng đi về phía hoang nguyên.

Chung Ngôn Hạo nhìn theo Yến Cẩm Châu đi xa, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại. Từ khi Yến Cẩm Châu biết tu luyện, hắn để tâm đến việc tu luyện lạ thường, chẳng lẽ hắn đang chuẩn bị báo thù? Nhưng nói đến báo thù, ngay cả người ta là ai hắn còn không biết...

Một bên hoang nguyên là vách núi cheo leo, bên trái và bên phải là núi, phần còn lại là rừng cây, vị trí rất tốt.

Mặt đất phủ đầy cỏ dại, mọc rất tươi tốt, thỉnh thoảng nở vài đóa Hoa dại.

Vạn vật chi linh bay một vòng trên hoang nguyên rồi đến trước mặt Yến Cẩm Châu, mắt sáng lên, "Vùng đất này không tệ, có thể lấy hết."

Yến Cẩm Châu nhìn vùng hoang nguyên rộng lớn, "Ngươi chắc chắn?"

Vạn vật chi linh trịnh trọng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, thêm vài chiếc lá cây đung đưa trên đầu, trông thật đáng yêu, "Chắc chắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play