Yến Cẩm Châu thuyết phục tiểu gia hỏa, "Ngoan, con thử xem, nếu đau thì bảo cha dừng lại."
Yến Ninh Thần thỏa hiệp, "Vậy... vậy được ạ."
Đứng ở cổng lớn, Yến Cẩm Châu vừa chải xong tóc cho Yến Ninh Thần thì thấy Chung Ngôn Hạo gánh một gánh linh thực trở về.
Chung Ngôn Hạo thấy cảnh này, trong đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên. Yến Cẩm Châu thương Thần Thần là thật, nhưng chưa bao giờ làm những việc này cho cậu, bây giờ……
Yến Cẩm Châu nhìn xong, liền nhét chiếc lược vào tay Yến Ninh Thần, đi tới định tiếp lấy linh thực trên vai Chung Ngôn Hạo, có điều bị Chung Ngôn Hạo từ chối, "Không cần, ta tự làm được."
Yến Cẩm Châu thu tay về, sau đó cùng nhau đi ra hậu viện.
"Yến thúc thúc, ngài đã về rồi?" Tiểu Nam theo Chung Ngôn Hạo đi chân núi một chuyến liền không đi nữa, sau đó ở nhà phối chế chất dinh dưỡng, nơi đó đã có một đống nhỏ.
"Tiểu Nam, nghỉ ngơi một lát." Yến Cẩm Châu kéo Tiểu Nam tới ngồi xuống ghế, sau đó đưa kẹo linh quả cho nó.
Tiểu Nam nắm chặt kẹo linh quả, ánh mắt nhìn Yến Cẩm Châu còn thân hơn cả cha mẹ, loại kẹo này cha mẹ mua cho ca ca tỷ tỷ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ có phần của nó, hiện tại cầm trên tay, không khỏi cảm động vô cùng, "Cảm ơn Yến thúc thúc."
Yến Cẩm Châu xoa đầu Tiểu Nam, đối với đứa nhỏ này, hắn rất thương xót, "Ăn sáng chưa?"
Tiểu Nam lắc đầu, "Vẫn chưa, nhưng đã làm xong rồi, Chung thúc thúc nói chờ ngài về cùng ăn."
Yến Cẩm Châu nhìn về phía Chung Ngôn Hạo, Chung Ngôn Hạo có chút ngượng ngùng quay mặt đi, không nói một lời, đi vào phòng bếp.
Yến Cẩm Châu Cười Cười, hắn vốn lo lắng hai người ở chung sẽ rất khó, có điều hiện tại có thể yên tâm rồi.
Hắn đi theo vào phòng bếp, "Trong giỏ là linh thực và thịt linh thú ta mua, buổi trưa thì ăn, lát nữa cơm trưa ngươi làm, ta đi chặt linh thực."
"Được." Chung Ngôn Hạo đáp ứng ngay, hiện tại Yến Cẩm Châu lo việc nhà, hắn không cần nhiều lời, phối hợp là được, còn mâu thuẫn giữa hai người, tạm thời gác lại.
Bữa sáng là một đĩa rau trộn rau dại, tám cái màn thầu, một bồn cháo gạo linh lớn không đặc không loãng, không tính phong phú, nhưng ai cũng có thể ăn no.
Sau khi ăn xong, Chung Ngôn Hạo và Yến Cẩm Châu cùng ra chân núi chặt linh thực, một người chặt, một người vác, nâng cao hiệu suất.
Trong nhà, Tiểu Nam phối chế chất dinh dưỡng, Yến Ninh Thần thi pháp tưới nước cho linh thực, thúc sinh, bón chất dinh dưỡng, cũng bận rộn vô cùng vui vẻ.
Theo yêu cầu mãnh liệt của Yến Ninh Thần, Yến Cẩm Châu giao toàn quyền quản lý 40 gốc linh thực kia cho hắn, Yến Ninh Thần rất để tâm, mỗi ngày sáng, trưa, chiều ba lần thúc sinh, không bỏ sót lần nào, giữa giờ còn phải xem mấy lần, vô cùng dụng tâm.
Ngày tháng cứ thế trôi qua trong bận rộn, thoáng cái đã ba ngày.
Hôm nay Yến Cẩm Châu từ chợ sáng trở về, đưa bình đan dược đầu tiên cho Chung Ngôn Hạo, "Trong này có hai viên Hóa Thương Hoàn, ngươi uống vào chữa lành vết thương."
Ba ngày kiếm được 240 linh thạch, tiêu 100 mua Hóa Thương Hoàn, còn lại mua 40 linh thạch thịt linh thú, còn dư 100 linh thạch, coi như lợi nhuận.
Chung Ngôn Hạo chần chờ một chút, nhận lấy bình đan dược, nhỏ giọng nói, "Tạ."
Yến Cẩm Châu nở một nụ Cười Cười, nguyên chủ nhìn người không tệ, Chung Ngôn Hạo ngoài việc lớn lên đẹp, tính cách cũng không tồi, mấy ngày nay, cường độ lao động lớn như vậy, hắn còn mang theo thương tích, nhưng không hề nghe hắn oán thán một câu, ngay cả rên cũng không rên một tiếng.
"Sau khi thương thế của ngươi khỏi hẳn, tu vi có thể khôi phục đến Ngưng Khí tầng 2 không?"
Chung Ngôn Hạo cụp mắt xuống, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, "Không được, thương quá nặng, kéo dài quá lâu, sau khi ta khôi phục, cũng chỉ có tu vi Ngưng Khí tầng 1."
Dừng một lát, Yến Cẩm Châu kéo một chiếc ghế ngồi đối diện Chung Ngôn Hạo, "Ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi."
"Ngươi nói đi."
"Vì sao tu vi của mọi người đều thấp như vậy? Như Thôn trưởng, lớn tuổi như thế rồi mà chỉ mới Ngưng Khí tầng 3?" Cha của Nguyên chủ là một chi chủ của tông môn, cũng chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, thật sự là quá thấp.
"Để tăng tu vi có vài con đường, bao gồm ăn linh thực, linh quả, hấp thụ từ linh thạch, dùng đan dược, v.v."
Tại một thôn xóm hẻo lánh như vậy, cách duy nhất để mọi người tăng tu vi là ăn linh thực, nhưng tu vi mọi người thấp, chỉ có thể trồng ra linh thực bậc 1, bậc 2. Linh khí trong những linh thực này rất thấp, dẫn đến việc tăng cảnh giới không dễ.
"Vậy còn ngươi?" Chung Ngôn Hạo đã 20 tuổi, tu vi mới Ngưng Khí tầng 2, cũng không hợp lý.
Chung Ngôn Hạo rũ mắt xuống, cả người có vẻ rất buồn bã, "Ta là Hỏa linh căn, nói cách khác, ta cùng người Mộc linh căn cùng ăn một loại linh thực, nếu đối phương có thể hấp thu 10 phần, ta chỉ hấp thu được 1 phần."
Yến Cẩm Châu gật đầu, "Ta hiểu rồi." Sau đó, nàng ân cần nói, "Ngươi mau chữa lành vết thương đi, chuyện khác chúng ta nói sau."
"Ừm." Chung Ngôn Hạo ăn liền 2 viên hóa thương hoàn, dược tính tan ra, vết thương tra tấn hắn mấy tháng rốt cuộc lành, "Sau này ta có thể giúp ngươi phối chế chất dinh dưỡng."
"Ừm, sau này ngươi cùng Tiểu Nam làm cùng nhau, sản lượng chất dinh dưỡng của chúng ta sẽ tăng gấp đôi." Yến Cẩm Châu thầm vui sướng, chỉ 2 ngày nữa thôi, hắn có thể mua Tẩy Tủy Đan về rồi, thời gian này, tai hắn sắp mọc kén vì củ cải nhỏ lải nhải.
Hai người cùng nhau ra hậu viện.
Chung Ngôn Hạo bảo Tiểu Nam đi nghỉ, sau đó hắn sẽ thi triển thuật pháp.
Yến Ninh Thần thấy Chung Ngôn Hạo hồi phục bình thường, mừng rỡ, "Cha, người khỏe rồi ạ?"
Khóe miệng Chung Ngôn Hạo cuối cùng cũng nở nụ cười, "Ừm, làm Thần Thần lo lắng rồi."
Yến Cẩm Châu vừa vặn nhìn thấy nụ cười ấy, không khỏi ngẩn người, thầm nghĩ, người này cười lên còn đẹp hơn.
Yến Ninh Thần vui vẻ nói, "Cha khỏe là được ạ."
Chung Ngôn Hạo cúi đầu nhìn Yến Ninh Thần, ánh mắt rất dịu dàng, "Ừm, Thần Thần đứng sang một bên đi, cha lập tức thi pháp, cẩn thận bị thương."
"Vâng ạ."
Yến Cẩm Châu thấy không có việc gì của hắn, liền nói, "Ta đi chân núi chặt linh thực, cố gắng ngày mai bán được nhiều hơn."
Chung Ngôn Hạo quay đầu lại, ngập ngừng một chút, nói, "Ngươi cẩn thận."
"Ừm." Yến Cẩm Châu nhếch môi, ở chung với Chung Ngôn Hạo hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng, không tệ.
……
"Kia Yến Cẩm Châu chặt mấy linh thực kia làm gì?" Giữa sườn núi, Cao Lỗi chuẩn bị vào núi giết linh thú khó hiểu hỏi Cao Phong bên cạnh.
Cao Phong lắc đầu, "Mấy linh thực kia nhìn đều bình thường, không biết có ích gì."
Cao Lỗi nhíu mày, bỗng nhiên nói, "Ta cảm thấy chắc chắn có ích, ngươi xem linh thực ở chân núi sắp bị hắn chặt hết rồi."
Cao Phong nhíu mày, "Vậy ngươi nói có ích gì, dù sao ta không biết."
Cao Lỗi liếc Cao Phong, "Ta mà biết còn hỏi ngươi làm gì?"
Cao Phong không để ý nói, "Đi thôi, đừng động vào hắn, một kẻ bỏ đi thôi, làm gì cũng vô ích."
Cao Lỗi nghĩ lại, "Hình như cũng đúng, đừng động vào hắn, nếu không sẽ lỡ việc của chúng ta."
Hai người đi càng lúc càng xa.
Giống như bọn họ, những người ôm nghi hoặc chiếm đa số trong thôn, không nghĩ ra, cũng không muốn giao tiếp với kẻ bỏ đi, liền bỏ qua.
……
Giữa trưa, Yến Cẩm Châu mang tâm trạng vui vẻ vào viện, linh thực hắn trồng đã chín, có thể hái.
"Thần Thần, con muốn ăn loại linh thực nào?"
"Ăn cải trắng, súp lơ, củ cải, còn có tỏi, con đều muốn ăn." Yến Ninh Thần nói xong, quay đầu hỏi Tiểu Nam, "Ngươi muốn ăn gì?"
Tiểu Nam không chút do dự nói, "Thần Thần ăn gì ta ăn nấy."
Yến Ninh Thần mong chờ nhìn Yến Cẩm Châu: "Cha, ta có thể ăn mỗi loại một ít không?"
"Được." Yến Cẩm Châu hái mỗi loại một cây. Cải trắng cuộn chặt, màu xanh non mơn mởn; súp lơ trắng muốt tinh khiết, nhìn thôi đã thấy thèm; củ cải trắng nõn nà, nấu canh nhất định ngon; còn có tỏi, mỗi tép đều căng tròn, làm gia vị thì tuyệt hảo.
Yến Ninh Thần ôm cải trắng, Tiểu Nam ôm súp lơ chạy về phía bếp, Yến Cẩm Châu xách củ cải và tỏi theo sau.
Chung Ngôn Hạo thấy ai nấy đều ôm đồ ăn thì bật cười: "Sao lại hái nhiều thế?"
Yến Ninh Thần vui vẻ nói: "Thần Thần bảo muốn ăn mỗi loại một ít, cha liền hái hết."
Chung Ngôn Hạo nhận lấy cải trắng từ tay Yến Ninh Thần: "Con đó, được cha chiều nên sắp vô pháp vô thiên rồi."
Yến Ninh Thần quay đầu nhìn Yến Cẩm Châu, ánh mắt không giấu nổi vẻ yêu thích: "Nên con thích cha nhất."
Yến Cẩm Châu đặt củ cải và tỏi lên bệ bếp, rồi bế Yến Ninh Thần lên, cười nói: "Cha cũng thích con."
Chung Ngôn Hạo nhận lấy súp lơ từ tay Tiểu Nam: "Hai người ra ngoài chơi đi, ta nấu cơm."
Yến Cẩm Châu đặt Yến Ninh Thần xuống: "Thần Thần, con với Tiểu Nam ra ngoài chơi đi, ta vào bếp với cha."
"Vâng ạ."
Chung Ngôn Hạo không nói gì, dạo này cứ rảnh là Yến Cẩm Châu lại vào giúp hắn nấu nướng.
Có hai người cùng làm, bữa trưa nhanh chóng được dọn lên: thịt linh thú xào súp lơ, cải trắng xào, canh củ cải, cơm gạo linh, trông thật thịnh soạn.
Ăn xong, mọi người theo lệ thường hấp thụ linh khí từ thức ăn vào cơ thể để tăng tu vi.
Đáy mắt Yến Cẩm Châu thoáng hiện vẻ ngưỡng mộ. Tẩy Tủy Đan giá tận 500 linh thạch một viên, hắn đã đi hỏi rồi. Giờ có Chung Ngôn Hạo giúp, mỗi ngày kiếm được 150 linh thạch, chỉ bốn ngày là đủ tiền mua Tẩy Tủy Đan.
...
Lại một ngày chợ sớm.
"Tới rồi, tới rồi!" Từ Đại Tiến vừa thấy Yến Cẩm Châu đã vui vẻ reo lên. Bên cạnh hắn còn đứng hơn chục người, thấy Yến Cẩm Châu thì ai nấy đều phấn chấn.
Yến Cẩm Châu mỉm cười tiến lại: "Mọi người cố ý chờ ta ở đây sao?"
Từ Đại Tiến hớn hở nói: "Đương nhiên, chậm chân là hết phần dinh dưỡng đấy."