Giang Dao nhìn Cao Hỉ Nguyệt trước mặt đầy vẻ phấn khởi, nói: “Không cần gọi tôi là đại sư, chúng ta từng là bạn học, cứ gọi tên tôi là được.”
Cao Hỉ Nguyệt nhớ đến lời Lương Tĩnh từng nhắc, liền làm theo: “Giang Dao.”
Giang Dao khẽ gật đầu.
Ánh mắt Cao Hỉ Nguyệt tràn ngập sự cảm kích chân thành: “Có thể gặp được cậu thật tốt quá, bố mẹ tôi...”
Giang Dao giơ tay làm động tác ngừng, chặn lời cô ta: “Tôi biết cậu muốn nói gì. Thù lao cậu cũng đã đưa rồi, tiền trao cháo múc, chuyện này đến đây là xong.”
Cao Hỉ Nguyệt cau mày: “Như thế sao được? Nếu không có cậu, người nằm trong phòng bệnh bây giờ không phải Trần Giai Giai mà là tôi rồi, tôi...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT