Lý Minh Tân bỗng nhiên hoảng loạn, vội vàng nhìn về phía Vân Mễ.
Đôi môi màu hồng phấn của Vân Mễ khẽ mấp máy: “Vừa nãy những gì Phùng Lỗi nói với cậu, tôi đều nghe thấy rồi.”
Lý Minh Tân lúng túng đến mức không biết để mặt mình đi đâu: “Những lời đó cậu đừng tin, cậu từng ngồi cùng bàn với cậu ta, chắc cũng biết tính Phùng Lỗi thế nào rồi. Con người đó ăn nói bừa bãi, lúc nào rảnh rỗi cũng thích nói linh tinh!”
Lông mi Vân Mễ khẽ run, cô ta thấp giọng nói: “Cậu ấy không nói bừa.”
“Hả?”
Vân Mễ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh của cô ta nhìn chăm chú vào cậu ta: “Phùng Lỗi nói đúng. Hồi đó, người tôi thích chính là cậu. Lá thư tình đó là viết cho cậu, còn những giọt nước mắt tối trước ngày tôi chuyển trường, cũng là vì cậu mà rơi.”
Giọng Vân Mễ bình thản, nhưng những lời cô ta nói khiến Lý Minh Tân đứng ngây ra như tượng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play