Thái Hân Hân ngỡ ngàng đến mức đứng hình: “Bố nói gì cơ? Phương Hiểu Thi gọi bố là gì?”
“Là ‘bố’ đấy!”
Bố Thái cười đầy nghiêm nghị: “Con cũng ngạc nhiên đúng không? Lúc đó bố còn không dám tin vào tai mình, cứ tưởng thính lực của mình bị làm sao. Bố còn trẻ thế này mà. Nhưng ngay sau đó, con bé lại gọi thêm một tiếng nữa, lần này bố nghe rõ mồn một luôn. Bố nghĩ mãi không biết nhà nó ở đâu mà kỳ cục thế, gặp ai cũng gọi ‘bố’, đúng là khách sáo quá mức rồi.”
Thái Hân Hân giật giật khóe miệng: “Chẳng cần biết quê nhà cậu ta ở đâu, cũng không có cái kiểu tùy tiện gọi người ta là ‘bố’! Bố đang nghĩ gì vậy?”
Bố Thái bật cười: “Bố biết rồi, bố chỉ đùa cho vui thôi, muốn khuấy động không khí chút mà.”
Thái Hân Hân bất lực: “Vậy khuấy động xong chưa? Có thể nói tiếp được không? Phương Hiểu Thi vô duyên vô cớ gọi bố là ‘bố’ làm gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play