Ông cụ Tăng đứng bên cạnh không nhịn được trêu chọc Bành Văn Kiến: “Mỗi lần cậu ngủ là trời lại mưa, chàng trai à, cậu nên đến sa mạc mà ngủ, như vậy vừa lợi cho nhân loại, vừa cứu cả trái đất đấy.”
Bành Văn Kiến cười khổ, chỉ vào quầng thâm lớn dưới mắt mình: “Ông đừng đùa nữa. Ông nhìn tôi đi, tôi giờ còn chẳng khác nào tượng đất qua sông, làm sao cứu được ai chứ? Nếu còn không ngủ được, chắc chính tôi phải đi cấp cứu mất thôi.”
Nhìn quầng thâm mắt của anh ta, không khác gì gấu trúc, ông cụ Tăng cũng không khỏi cảm thấy thương hại.
Một người đứng bên cạnh đoán: “Có phải mộ phần tổ tiên nhà cậu gặp vấn đề gì không? Có thể do lâu năm không được tu sửa nên bị sụp mà cậu không biết chăng?”
“Đúng đó, trước đây nhà tôi cũng gặp chuyện như vậy. Mộ ông nội tôi bị sụp một góc, nước mưa tràn vào. Chồng tôi mấy đêm liền nằm mơ thấy bị nước nhấn chìm. Đến khi về quê xem xét mới phát hiện. Chúng tôi lập tức sửa lại mộ cho tử tế, từ đó chồng tôi không còn gặp giấc mơ kỳ quái nữa.”
“Đúng rồi, tôi cũng từng nghe kể chuyện như thế.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT