Vì vậy, Cố Lẫm sai người thay hết những đồ vật có mùi trong phủ, kể cả bàn ghế giường tủ làm bằng gỗ có mùi thơm, may mà phòng ở dùng vật liệu gỗ không mùi, nếu không chắc phải đổi cả đống phòng.
Nhưng Lâm Chân vẫn nôn, đứng cũng muốn nôn, ngồi cũng muốn nôn, nôn đến cả người không còn sức lực, nằm trên giường cũng thấy choáng váng.
Khó khăn lắm mới ngậm được một ngụm nước mật ong, Lâm Chân nhìn Cố Lẫm đang ngồi bên mép giường, cố gắng chịu đựng khó chịu nói: "Hôm nay đã tốt hơn hôm qua rồi, ít ra cũng uống được mấy ngụm nước."
Cố Lẫm cau mày, nhìn bụng y.
Tháng còn nhỏ, bụng còn chưa lộ rõ, không khác gì trước đây, nghĩ đến sau này hài tử trong bụng sẽ càng lớn hơn, y sẽ càng chịu khổ nhiều hơn, ánh mắt Cố Lẫm trở nên khó dò.
Lâm Chân hiểu hắn, nói: "Đây đều là bình thường, thái y khám cũng đã khám rồi, có thể nghĩ cách cũng đã nghĩ rồi, có lẽ vài ngày nữa sẽ ổn thôi."
Cha Lâm bưng một chén nước mật ong vào, bên trong có thêm đậu đỏ và kê nấu chín, vì y không ngửi được mùi vị, đậu đỏ và kê sau khi nấu chín còn được rửa lại, chỉ sợ làm y cảm thấy dính nhớp, hương vị nặng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT