"Lâm lão bản, con đường này định tu đến những đâu vậy?" Hắn hỏi Lâm Chân.
Vải bông che nửa khuôn mặt của Lâm Chân đã đóng một lớp vụn băng, giọng hắn qua lớp vải bông trở nên trầm đục: "Trước tiên nối liền các quận huyện với châu phủ, sau đó nối đến các thôn quê."
"Đây đúng là một công trình lớn." Tiểu lại nói.
"Đường mà sửa xong, bất kể là người hay xe ngựa đều sẽ tiện lợi hơn nhiều, vận chuyển đồ đạc cũng đỡ tốn công sức," Lâm Chân dừng một chút, nói, "Ở quê ta có câu tục ngữ, muốn giàu, trước phải sửa đường. Ly Châu đâu phải không có thứ tốt, da lông, dược liệu, quả hạch, phẩm chất đều không kém, chỉ là vì vận chuyển ra ngoài quá khó khăn, cản trở con đường làm giàu của mọi người."
"Chờ đường sửa xong, không chỉ bá tánh có thể mang đồ ra ngoài bán, thương nhân cũng có thể vào thu mua, một đi một lại chẳng phải là có thêm không ít mối làm ăn hay sao."
Tiểu lại chỉ nghĩ đến sau này đi đâu cũng là đường xi măng, trong lòng mừng rỡ khôn xiết.
Hắn cười nói: "Có Lâm lão bản nói vậy, ta càng mong chờ đó. Cứ theo đà này, sau này không phải chúng ta Ly Châu hâm mộ nơi khác, mà là nơi khác hâm mộ Ly Châu ấy chứ."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play