Đại tẩu cũng bận mấy ngày, chạy mấy chuyến ra trấn, không khỏi góp lời: "Chứ còn gì nữa, Xuyên Tử nhà ta... à không, Tiểu Lẫm nhà ta thật là có tiền đồ."
Nàng cứ Xuyên Tử rồi Tiểu Lẫm, khiến cha Lâm, Đại ca Lâm, Lâm Thạch Đầu, Lâm Trụ Tử đang sửa miệng không khỏi bật cười.
Cha Lâm vỗ tay nói: "Ta đã bảo mà, không chỉ mình ta chưa quen gọi Xuyên Tử là Tiểu Lẫm, gọi bao nhiêu năm rồi, quen miệng rồi."
Lâm Chân nói: "Tên nào mà chả là hắn, cứ sao thuận miệng thì gọi vậy."
Cha Lâm lắc đầu: "Vẫn là gọi Tiểu Lẫm hay hơn, dù sao cũng là cử nhân lão gia, cứ gọi Xuyên Tử nghe kỳ cục."
Nói rồi, cha Lâm không khỏi cảm thán: "Thời gian nhanh thật, chớp mắt Xuyên Tử đến nhà mình đã bảy năm rồi. Ta còn nhớ lúc mới đến nó hung dữ lắm, với ai cũng nhe răng, ai mà ngờ được nó lại có tiền đồ như vậy."
Đúng vậy, chớp mắt đã nhiều năm như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play