Thiên tử tức giận, mắng cho đám triều thần một trận tơi bời, nhưng Hộ Bộ không có tiền, không lấy ra được lương thực, việc cứu tế trở thành một củ khoai lang nóng bỏng tay. Từ năm ngoái đến giờ, đã có vài vị đại nhân ngã ngựa vì chuyện này.
Hộ Bộ thì sứt đầu mẻ trán, Binh Bộ cũng đánh đến nước sôi lửa bỏng.
Không vì gì khác, vì công lao tiêu diệt lưu dân quân. Đại Vũ triều đã thái bình cả trăm năm, thiên tử không cần đến họ, Binh Bộ đã uổng công mang cái danh, nội bộ trống rỗng, quân lương thì bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Nhiều nơi thậm chí còn chưa thấy động tĩnh gì về quân lương từ bảy tám năm trước.
Nhưng còn cách nào khác, đồ vô dụng thì không thể tiêu tốn một khoản tiền lớn để nuôi dưỡng. Nay vất vả lắm mới có chút việc để làm, nếu không biểu hiện cho tốt, để thiên tử nhớ đến còn có cái Binh Bộ này thì sao.
Việc Tống Bỉnh có thể mang quân ra ngoài, sau lưng không biết bao nhiêu bàn tay đang thúc đẩy.
Huyện nha, nơi mà đối với dân chúng trong trấn đã là rất khang trang, trong mắt Tống Bỉnh và những người khác lại đơn sơ đến cực điểm. Lỗ tuần kiểm dẫn người đi dọn dẹp khắp nơi một lượt, hầu hạ hắn ngủ xong mới dẫn thân binh đến chỗ Cố Lẫm và những người khác ở.
Hắn thở dài, gọi Cố Lẫm lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT