“Chuyện gì vậy?” Đậu Côn Lâm tắt máy đọc sách, quay về thì thấy Ôn Dữu Nịnh đang đứng bất động, trừng mắt nhìn con hổ lớn, cả hai cứ thế nhìn nhau chằm chằm. Cảnh tượng kỳ lạ khiến anh không khỏi thắc mắc: “Hai người đang làm gì vậy?”
Con hổ dùng móng vuốt cào lên mặt, nghe thấy tiếng động thì định quay đầu lại. Móng vuốt vừa buông xuống đất thì mắt kính trên mặt nó cũng trượt theo, suýt rơi mất. Nó vội vàng đưa vuốt lên giữ lại.
Lúc này nó không dám buông tay nữa. Con hổ nhảy lò cò bằng một chân trước, quay vòng tại chỗ rồi hướng về phía Đậu Côn Lâm, rống lên: “Ngao ô!”
Ý là: Mau lại giúp với!
“Hả?” Đậu Côn Lâm không hiểu nó muốn gì, liền quay sang nhìn Ôn Dữu Nịnh cầu cứu.
Ôn Dữu Nịnh dịch lại: “Nó muốn anh giúp tháo mắt kính xuống. Nhưng mà... tốt nhất là đừng nên...”
“Hắc, chuyện nhỏ thế này mà còn phải do dự gì chứ? A Nặc hiếm khi có chuyện cần nhờ mình cơ mà.” Đậu Côn Lâm cười hớn hở, cảm thấy lão hổ giao việc này cho mình là vì tin tưởng và thân thiết, liền giơ tay lên, cẩn thận nắm lấy hai bên gọng kính.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT