Đồ lừa đảo!

Nói dối không chớp mắt!

Dù nàng có thanh toán ở tú trang, cũng sẽ không nỡ lòng mua nhiều chăn đệm mới như vậy!

Phải biết rằng, chăn đệm ở Bình Thành rất đắt!

Nói đúng hơn, đồ dùng ở Bình Thành đều rất đắt, so với các thành thị ở Trung Nguyên ít nhất phải đắt gấp đôi, thậm chí hơn.

Qua lần thăm dò vu vơ này, Tưởng Thiệu càng chắc chắn nữ nhân trước mắt không phải người trước kia.

Nhưng hắn sẽ để mắt tới nàng, sẽ không cho nàng bất cứ cơ hội nào làm hại con hắn!

Hắn, Tưởng Thiệu, có rất nhiều thời gian để chơi với nàng!

Tôn Vân không hề biết mình đã bị Tưởng Thiệu nhìn thấu, thật ra cũng không thể trách nàng, Tưởng Thiệu là trọng sinh, sau khi trọng sinh trở về, vận mệnh của nàng và hai đứa nhỏ đã không đi theo quỹ đạo của kiếp trước nữa, Tưởng Thiệu chỉ cần không ngốc, chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Những lý lẽ của nàng có thể lừa gạt người ở quê, lừa gạt người nhà mẹ đẻ của Nguyên, nhưng lại không thể lừa được Tưởng Thiệu.

Cháo chín, cả nhà ăn xong bữa sáng, Tôn Vân dặn dò hai đứa nhỏ chăm sóc Tưởng Thiệu cẩn thận, đóng cổng viện lại, dặn không được mở cửa cho bất cứ ai gọi, trừ khi nàng về.

Hai đứa nhỏ gật đầu đồng ý, Tôn Vân lúc này mới yên tâm ra khỏi nhà.

Nàng đi thẳng đến tiệm quần áo. Ngày gió cát thế này, nếu không phải cần thiết, chẳng ai muốn ra đường mua đồ cả. Mấy tiểu nhị của tiệm đang chán chường ghé vào quầy tán gẫu, thấy có người vén rèm bước vào, lập tức tỉnh táo hẳn, tươi cười đón tiếp.

"Vị nương tử này, ngài muốn mua gì ạ?"

"Ở đây chúng ta có đủ loại trang phục, kỵ trang, áo bào tay rộng, áo bó tay, áo suông, áo bông, váy mã diện, so giáp... Chỉ cần ngài gọi được tên, chúng ta đều có!"

Tôn Vân cười hỏi: "Có giày cho trẻ con không?"

"Có, có chứ! Trẻ con bao nhiêu tuổi đi vừa ạ?" Tiểu nhị vội vàng hỏi, ân cần hết mực.

Tôn Vân nói trẻ 4 tuổi đi vừa, tiểu nhị liền lấy ra mấy đôi, có giày vải, có cả giày đế da.

Nghĩ bây giờ là mùa thu, thời tiết sắp lạnh rồi, Tôn Vân chọn cho hai đứa song sinh mỗi đứa một đôi giày bông, sau đó hỏi tiểu nhị có giày da không.

"Có ạ!" Tiểu nhị mừng rỡ, giày da đắt mà!

Bán được hai đôi giày da, hôm nay hắn coi như hoàn thành nhiệm vụ!

Có điều, Tôn Vân chọn giày da không nhanh gọn như chọn giày bông, nàng hờ hững nhìn đôi giày nhỏ trong tay, cười hỏi tiểu nhị: "Tiểu ca, chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Ta có chút chuyện muốn tìm!"

Dù sao cũng là khách hàng, mà tiền giày bông còn chưa trả, tiểu nhị không muốn đắc tội khách, vội gật đầu: "Chưởng quầy có ở đây ạ, ngài cứ chọn đi, ta đi mời chưởng quầy giúp ngài."

Tiểu nhị vội vàng nhờ người khác tiếp đón, còn hắn thì đi tìm chưởng quầy. Chưởng quầy rất nhanh đã được tiểu nhị gọi ra.

"Ngài tìm ta có chuyện gì ư?" Chưởng quầy trắng trẻo mập mạp, tươi cười thân thiện, vừa nhìn đã khiến người ta nghĩ đến bốn chữ "hòa khí sinh tài".

Tôn Vân cũng không ngượng ngùng, nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Đến tìm ngài bàn chuyện làm ăn lớn, không biết có thể mượn một bước nói chuyện không?"

Nàng vừa dứt lời, chưởng quầy cùng tiểu nhị nhìn nàng ánh mắt đều có chút ngạc nhiên.

Tôn Vân cười cười: "Sao, là khinh thường phụ nhân, cho rằng phụ nhân không mang đến được mối làm ăn béo bở cho các ngươi à?"

"Nếu vậy thì thôi, gói hai đôi giày bông này lại cho ta, ta đổi Cửa hàng khác hỏi lại xem."

Chưởng quầy thấy nàng không kiêu ngạo không siểm nịnh, cách nói năng cũng khác hẳn phụ nhân bình thường, tuy rằng ăn mặc rất keo kiệt, nhưng khí chất lại rất xuất chúng, như là phu nhân đương gia từ nhà cao cửa rộng bước ra.

Bình Thành nơi này từ xưa đến nay đều là chốn lưu đày, nghĩ đến phụ nhân trước mắt xuất thân không tồi, là bị người nhà liên lụy, lưu đày đến đây.

Nghĩ vậy, chưởng quầy liền không dám xem thường Tôn Vân nữa, vội vàng tươi cười làm ra tư thế mời: "Ngài hiểu lầm rồi, ta tuổi cao, phản ứng có hơi chậm, có gì chậm trễ mong ngài tha thứ cho!

Mời ngài theo ta ra hậu viện, chúng ta vào phòng khách nói chuyện!"

Nói xong, hắn liền dẫn đường phía trước, cũng phân phó tiểu nhị pha trà ngon mang vào.

Sau khi trà được dâng lên, chưởng quầy liền hỏi Tôn Vân: "Không biết vị nương tử đây xưng hô thế nào, đến tìm ta là muốn bàn chuyện làm ăn lớn gì?"

Tôn Vân đem tay nải đặt lên bàn, dựa theo ký ức của nguyên chủ trả lời: "Tiểu nương nhà chồng họ Tưởng, ngài cứ xem đồ vật trước đã!"

Nói xong, Tôn Vân liền mở tay nải, từ bên trong lấy bịt mắt cùng khẩu trang ra đeo lên: "Đây là khẩu trang và bịt mắt, có thể ngăn gió cát hiệu quả, so với mũ có rèm còn tốt hơn mấy lần.

Ngài xem vị trí mũi này, đường may này có thể dán sát vào da, sẽ không để gió cát lọt vào..."

Chưởng quầy cũng bắt chước Tôn Vân đeo khẩu trang và bịt mắt lên, đeo xong trong lòng thầm than, vật nhỏ này quả nhiên dùng tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play