Cuộc giao lưu đạo pháp giữa hai người khiến Chu Bất Phàm nghe lén cũng chẳng hiểu gì.
Đây là đang nói đạo pháp gì vậy? Đầu ngón tay chỉ ngực thì giải quyết được cái gì?
Trước kia Chu Bất Phàm từng hoài nghi Mạc Tiểu Thất chỉ là đoán mò, giờ thì cảm thấy... cả hai đều là đại biến thái! Ở gần bọn họ vài ngày, người thiên tài đến mấy cũng phải hộc máu, hoài nghi nhân sinh, nghi ngờ bản thân!
Bỗng nhiên, Mạc Vô Hối đứng lên, chỉ vào chiếc nhẫn trên tay, Cười Cười nói: "Tiểu Thanh ca ca, đến Cổ Tháp đi, ta có chút đồ vật muốn cho ngươi xem."
"Được." Mắt Lý Thanh Nguyên lộ vẻ chờ mong.
Chu Bất Phàm nhìn hai người cùng biến mất, sau một hồi mới ý thức được một chuyện.
Đó là hai người họ vẫn luôn cùng chung tài sản.
Bất kể tài nguyên gì, cơ duyên gì, họ đều không nghĩ đến việc giữ riêng cho mình. Hễ phát hiện ra thứ gì tốt, phản ứng đầu tiên là chia sẻ với đối phương. Đây là điều mà đạo lữ chưa chắc đã làm được!
Đã nói là cùng sở hữu tài sản, còn đòi khen thưởng làm gì, chẳng phải muốn lấy gì thì lấy sao?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT